8
Dòng chữ trên màn hình tự động mất.
Tạ Bạch cẩn thận cầm hắc động lên, nguyên vẹn, không biến thành quái thú, ma nữ, hố phân, hắn cảm động suýt khóc.
Lần này, cuối cùng hắn cũng thuận lợi đến được đài ngắm sao.
Khuôn mặt hắn lộ ra ý cười.
Tay tôi do dự dừng trên bàn phím.
Thư phi ngẩn người, nàng ấy ám chỉ ăn chán trái cây ở đây rồi, xem đủ mỹ nhân soái ca rồi, nàng ấy nhớ kem ly, nhớ vương giả vinh diệu.
Ừm, còn luân hồi nữa thì hơi thiếu lễ độ với nàng ấy.
Ngoài ra, tôi còn phát hiện, Tạ Bạch không thể c h -ết ở đó, như thế không đúng định luật bảo toàn vật lý.
Vậy thì để hắn quay về đi.
Tôi gõ dòng chữ cuối cùng:
[Một thiên thạch nhỏ từ trên trời rơi xuống, rơi trúng đài ngắm sao, Tạ Bạch bị trọng thương, một khắc cuối cùng, hắn cố gắng bò về phía nguồn sáng, thoắt cái biến mất.]
Làm xong đã là đêm khuya, tôi ngủ một giấc ngon lành.
Buổi sáng, có điện thoại gọi tới, giọng nói đầu bên kia run run: "Khinh Trúc, anh trở về rồi."
Tôi lập tức chạy qua xem thảm trạng của anh ta.
Anh ta đứt một chân, vùng xung quanh đều tổn thương nặng.
Phải đặt ống thông tiểu.
Đuôi mắt anh ta ửng đỏ: "Anh dùng chín mươi chín lần c.h.ế.t để tới gặp em."
Anh ta kể lại những gian khổ đã trải cùng với tình yêu anh ta dành cho tôi.
"Em sẽ không chê anh chứ?"
Tôi nhìn anh ta với ánh mắt thương hại, nhớ đến lần đầu gặp, anh ta đang trong cuộc thi tranh luận, anh ta mặc bộ vest đen, điềm tĩnh nhưng không thiếu khí thế, mái tóc ngắn bồng bềnh toát lên vẻ trẻ trung.
Tôi đứng dưới sân khấu, trái tim đập rộn lên vì một ánh mắt lơ đãng nhìn xuống dưới của anh ta.
Tôi ngoài hướng nội trong lại nhiệt tình, không thích chủ động theo đuổi.
Chỉ tìm cơ hội để tình cờ gặp anh ta, ra ngoài ăn với bạn cùng phòng, tôi uống say được anh ta đỡ, tôi nôn lên người anh ta.
Nhờ đó để lại ấn tượng sâu sắc cho anh ta.
Khi tiếp xúc với anh ta, tôi mừng rỡ muốn c h -ết, nhưng lại thể hiện ra tính cách lạnh lùng, đối xử lãnh đạm, không ngờ chính điều đó đã kích thích dục vọng của anh ta.
Không có được thì luôn nhộn nhạo bứt rứt.
Sau đó, nhiệt tình rút đi, nghe người bạn thân tưởng rằng anh ta đã mất kể lại.
Tán đổ được cô gái ngoan ngoãn giống như tôi, đàn ông sẽ cảm thấy cực kỳ tự hào.
Tạ Bạch thường xuyên kể cho bọn họ quá trình theo đuổi tôi.
Lần đầu tiên đến khách sạn còn mở ghi âm, phát cho bọn họ nghe.
Bạn thân anh ta còn nói: "Mặc dù cậu ấy làm thế, nhưng cậu ấy vẫn yêu em, người đã mất rồi, em đừng hận cậu ấy nữa."
Có một số người không thể nhìn vào bên trong, vì bên trong rất xấu.
Tôi rót cho Tạ Bạch ly nước, lúc anh ta uống nước tôi ra vẻ xúc động đ.ấ.m vào n.g.ự.c anh ta, bi thương nói:
"Em tưởng anh sẽ không quay lại."
"Sao anh lại về trễ vậy, còn không bằng không về."
Anh ta sặc nước, ho khan một hồi.
Thấy phản ứng đó của tôi, chân mày anh ta nhiễm ý cười, kéo tay tôi lại nói: "Không phải anh đã về rồi sao, sau này anh sẽ trân trọng em hơn. Ài, đúng là xã hội hiện đại vẫn tốt hơn."
Tôi yên lặng rút tay về:
"Xin lỗi Tạ Bạch, em có bạn trai mới rồi. Anh đã biến mất một năm rưỡi."
Anh ta ngơ ra: "Em chia tay anh ta đi, chúng ta quay lại."
"Em rất thích anh ấy." Điện thoại reo, tôi ngượng ngùng nói: "Bạn trai em tới đón, anh có muốn làm quen anh ấy không?"
Anh ta bảo tôi cút.
Tôi bịt mũi, gọi y tá, anh ta mất tự chủ rồi.
Đi tới cửa, tôi nghe thấy tiếng khóc sụp đổ của anh ta.
Anh ta xứng đáng bị như thế.
Tôi tản bộ, vừa cười vừa nói chuyện cùng bạn trai trên sân trường, nắng chiều rạng rỡ, mọi thứ đều tốt đẹp.
Bóng ma Tạ Bạch để lại cho tôi dần dần mờ đi.
Đột nhiên, trước mắt tối sầm.
Bà nó, lại xuyên không rồi.
Bạn trai bị một đám nữ nhân vây quanh: "Khách quan, mời vào trong nào."
Tai anh ta ửng hồng, vừa không tình nguyện, khóe miệng lại vừa khẽ cong lên.
Tôi hít sâu một hơi, rút điện thoại trong túi xách ra, gọi cho tác giả.
"Gia gia à, xin đó, thả tôi ra đi mà, bà đây không quen đàn ông nữa, bà đây độc thân cả đời được chưa?"
Hu hu.
(Hoàn.)