8
Dòng chữ trên màn hình tự động mất.
Tạ Bạch cẩn thận cầm hắc động lên, nguyên vẹn, không biến thành quái thú, ma nữ, hố phân, hắn cảm động suýt khóc.
Lần này, cuối cùng hắn cũng thuận lợi đến được đài ngắm sao.
Khuôn mặt hắn lộ ra ý cười.
Tay tôi do dự dừng trên bàn phím.
Thư phi ngẩn người, nàng ấy ám chỉ ăn chán trái cây ở đây rồi, xem đủ mỹ nhân soái ca rồi, nàng ấy nhớ kem ly, nhớ vương giả vinh diệu.
Ừm, còn luân hồi nữa thì hơi thiếu lễ độ với nàng ấy.
Ngoài ra, tôi còn phát hiện, Tạ Bạch không thể c h -ết ở đó, như thế không đúng định luật bảo toàn vật lý.
Vậy thì để hắn quay về đi.
Tôi gõ dòng chữ cuối cùng:
[Một thiên thạch nhỏ từ trên trời rơi xuống, rơi trúng đài ngắm sao, Tạ Bạch bị trọng thương, một khắc cuối cùng, hắn cố gắng bò về phía nguồn sáng, thoắt cái biến mất.]
Làm xong đã là đêm khuya, tôi ngủ một giấc ngon lành.
Buổi sáng, có điện thoại gọi tới, giọng nói đầu bên kia run run: "Khinh Trúc, anh trở về rồi."
Tôi lập tức chạy qua xem thảm trạng của anh ta.
Anh ta đứt một chân, vùng xung quanh đều tổn thương nặng.
Phải đặt ống thông tiểu.
Đuôi mắt anh ta ửng đỏ: "Anh dùng chín mươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-nap-ta-lam-thiep/3742107/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.