Chương trước
Chương sau
Điên rồi.

Điên thật rồi!

Có phải mắt mình đang bị mờ không, hay là mình đang ngủ rồi mơ thấy giấc mơ này ta? Dù gì đi nữa thì đây không phải là sự thật được, đây chỉ là một giấc mơ thôi tỉnh dậy trở về thực tại đi Huỳnh Lê Ánh Tuyết!

Trần Lâm Vũ Minh không thể nào mà thích mình được!

Mình liếc sang Ly, nhích người lại gần nó thì thầm:

"Ê mày, mày tát tao một cái coi."

Ly nhăn mặt nhăn mày khó hiểu, nó đưa tay sờ trán mình rồi quan tâm hỏi han:

"Bệnh hả, xuống phòng y tế đầu thai không?"

"Nghiêm túc, tát tao một cái xem!" Mình nghiêm nghị nhìn nó.

Lần này nó im rồi, tay nó di từ trán xuống mặt mình tát một cái rõ đau nghe cái chát, mạnh đến mức mấy đứa ở bàn trên còn phải quay đầu lại nhìn.

Trời ơi đau quá!

Đau như vậy không thể nào là mơ rồi!

Chẳng lẽ là sự thật? Minh siêu nhân thích mình thật?

Không vội kết luận, mình xếp mẫu giấy cất vào túi đợi ra về gặp Minh nói chuyện lẽ phải, hình như là bạn chỉ đang có ý muốn trêu chọc mình thôi chứ làm gì có chuyện một chiến thần như Minh lại thích một con nhỏ chả có gì được.

Chờ tiếng chuông tan học reo, mình đợi mấy bọn trong lớp sắp xếp ra về hết rồi mới dám ló mặt ra khỏi lớp. Đi ngang lớp 12A1, mình thoáng thấy Minh còn đang nói chuyện với đám con trai. Bạn thấy mình, liền xách cặp chầm chậm đi ra rồi giả vờ đi gần mình.

Trời ơi lần đầu tiên trong cuộc đời được đi về cùng nam thần, có nằm mơ mình cũng không dám mơ xa vậy đâu.

Đợi đi đến cầu thang, bạn mới dừng lại nhìn mình rồi lắp bắp hỏi:

"Vậy...Tuyết thấy...sao?"

Thấy sao là thấy sao, bây giờ mình chỉ biết là hồi hộp kinh khủng. Khoan, không lẽ cảm giác này thiên hạ đồn là yêu hả, nhưng mình đâu có hay tiếp xúc hay nói chuyện với bạn đâu. Lâu lâu có dịp họp các lớp mới dám mở miệng chào hỏi vài tiếng thôi, vậy giờ cảm giác này là sao?

Mình không trả lời, lấy trong túi áo ra mẫu giấy rồi gửi trả lại bạn:

"Hồi nãy mình nói thích Minh...là...là vì bị ép thôi...nên mong bạn đừng có chọc mình nữa..."

Minh gật đầu:

"Ừm, mình biết mà."

Oát?

Minh biết mình bị ép cơ á, thế sao bây giờ vẫn còn bày trò để ghẹo mình nữa? Mình còn chưa kịp suy nghĩ thì bạn đã lấy mẫu giấy lại nhét vào tay mình. Bạn nhìn mình cười ngại ngùng:

"Mình không chọc Tuyết, mình thích Tuyết thật."

Càng nghe giọng bạn thì mình càng cảm thấy đây chỉ là ảo, gái đẹp bạn từ chối, gái xinh bạn cũng chê nốt nhưng đến mình lại mê hả? Mắt của siêu nhân đúng là khác với người bình thường ha?

"Mình...mình có gì đâu mà thích...Minh đừng đùa nữa, không vui đâu!" Mình nghiêm túc nói với bạn.

"Không đùa đâu mình nói thật mà, mình thích Tuyết từ lúc vào trường cơ."

Cái này còn ảo hơn hồi nãy nữa, nghe nói thích là ảo rồi, nhưng lần này Minh khai rằng thích mình từ lúc vào trường thì càng ảo hơn. Ông trời ơi, ông đang nhìn đúng không, làm ơn cho con tỉnh dậy khỏi giấc mộng này đi chứ nó đẹp quá mức tưởng tượng rồi.

"Điên...mình có gì đâu mà Minh thích?" Mình hỏi bạn.

"Có nhiều lắm."

Rồi mình đứng đó nghe Minh nói hết lí do thích mình, nào là đẹp gái dễ thương, dịu dàng, tài giỏi....nói chung là mình đã kiên nhẫn nghe Minh tận mười lăm phút.

Minh đang nói giữa chừng thì dừng lại, nhìn thẳng vào mắt mình:

"Thế...bây giờ ý Tuyết thế nào?"

"Ý mình sao là sao?" Mình hỏi lại.

"Tuyết có muốn làm bạn gái mình không?"

"Bạn gái hả?"

"Chứ không lẽ bạn trai?"

Tự dưng tỏ tình giả với siêu nhân, siêu nhân tỏ tình lại thật. Đầu mình nổ tung vì suy nghĩ mất thôi, hay bây giờ mình đồng ý đại đi rồi ngày mai tính tiếp.

"À...ừm...làm bạn gái của Minh cũng được..."

Mình vừa nói dứt câu đó, hai mắt bạn sáng lên, miệng bạn cười thích lắm kìa.

"Nhưng..."

Minh ngừng cười, bạn gật gù cái đầu lắng nghe lời nói của mình.

"Không công khai nhé, Minh siêu nhân như vậy mà quen Tuyết...người ta biết người ta đánh mình chết!"

Đến đây mặt bạn biến sắc luôn, mình nói đúng mà nhỉ? Tự dưng đâu ra một con nhỏ tầm thường được đi cạnh, được nắm tay nam thần của trường. Hỏi thử xem đứa nào mà không sốc, còn mấy bạn mà u mê Minh chắc chặn đường mình đánh tơi bời hoa lá hẹ luôn.

Giọng Minh có hơi buồn hiu, bạn nhẹ nhàng nói với mình:

"Tuyết muốn sao cũng được, mình nghe Tuyết hết."

Eo ơi sao mà ngoan thế, vậy là từ đây mình có bạn trai rồi. Bạn trai không hề tầm thường nha, bạn trai lại là siêu nhân của trường, ôi hãnh diện làm sao!

Qua ngày mới đến trường, mình đi ngang lớp bạn, thấy mình bạn cười cười rồi lén lút vẫy tay. Mình thì ngại quá chỉ gật đầu đáp lại bạn thôi, vào lớp thì mình cứ cười hoài nên bọn bạn nghi lắm.

Bọn nó tra hỏi mình:

"Ê hôm qua tỏ tình Minh xong rồi ngáo luôn hả?"

"Ngáo cái đầu tụi mày!"

Cả bọn cười, Ly khoác tay qua cổ mình:

"Theo như tao biết với điệu cười của mày như vậy thì mày đang để ý thằng nào trong trường rồi phải không?"

Mình sốc, chẳng lẽ mình dễ bị lộ như vậy. Nghe Ly phán, mình mở miệng chối liền luôn. Nhưng mà càng chối thì nhỏ càng nghi hoặc, hay là nói đại mình thích đứa nào rồi đi cho xong chuyện.

"Ừ, có thích một người!'

Cả bọn há hốc mồm kinh ngạc, bộ mình biết thích một người là lạ lắm hả sao mà bọn nó phản ứng dữ dội vậy?

"Ai? Đứa nào mà lọt vào mắt xanh của Ánh Tuyết ác nữ vậy?" Ly chọc mình.

"Con điên, bí mật không thể bật mí." Mình cười.

Nghe mình nói vậy thì bọn nó cũng gật gù bỏ qua không điều tra thêm nữa, nói như vậy bọn nó mới chịu tha cho mình. Đến giờ ra chơi, mình đang tám chuyện với bọn bạn trong lớp thì Minh qua lớp mình.

Bạn dịu dàng gọi mình:

"Ánh Tuyết ơi đi họp!"

Họp á? Sao hôm nay mình không nghe Đoàn thông báo là sẽ có cuộc họp nhỉ hay là mình quên ta? Mọi khi có dịp gì quan trọng hay vấn đề gì cần khắc phục trong trường thì Đoàn trường đều sẽ gửi thông báo qua tin nhắn cho ban cán sự các lớp, nhưng hôm nay kì lạ ở chỗ là Minh đích thân lên gọi mình luôn, có điềm gì không ta? Không suy nghĩ nhiều, mình tạm thời bỏ lũ bạn ra mà đi với Minh, mình vừa cảm nhận được ánh mắt đáng sợ của bọn con gái trong lớp.

Đi đến xuống cầu thang ngày hôm qua, bạn bất chợt dừng lại làm mình hơi tò mò.

"Nay có họp hả Minh, sao mình không nghe Đoàn thông báo vậy?"

Bạn lắc đầu, ủa vậy là Minh nói xạo mình hả?

Mình còn đang bỡ ngỡ thì bạn lại gần đứng trước mặt đối diện mình, Minh cao thật đấy hơn mình một cái đầu luôn cơ. Đứng kế bạn thì mình chỉ cao ngang vai bạn thôi, muốn bạn share cho vài cm quá!

Minh lấy trong túi ra một hộp sữa, bạn cười rồi nhìn mình:

"Cho Tuyết á!"

"Cho mình hả?"

Bạn gật đầu, tấm lòng của bạn thì mình nhận thôi, không thể nào mà từ chối được. Mình nhận sữa xong, bạn gãi đầu ngại quá xoay mặt đi chỗ khác lắp bắp:

"Xin lỗi Tuyết nha, mình kêu bạn ra đây chỉ để...để nói chuyện với Tuyết chút thôi..."

Nghe bạn nói mà mình thấy xót á, mình thì chỉ biết cười trừ. Thật lòng thì mình cũng muốn nói chuyện với Minh, không phải là một chút mà là lâu thiệt là lâu luôn. Mình với Minh vẫn còn nhiều thứ chưa biết về nhau lắm, mình vẫn còn chưa biết lí do tại sao Minh thích một con nhỏ tầm thường như mình.

"À, Minh này!" Mình gọi bạn.

"Mình nghe."

"Sau này mỗi lần mình đi ngang lớp bạn á, mình để lại thư trên cửa sổ kế chỗ Minh ngồi nhé. Minh đừng cho ai biết á nha, bí mật của hai đứa mình đó!"

Không thể nói chuyện trực tiếp thì mình nói chuyện gián tiếp thôi, kiểu này có khi còn an toàn hơn nhiều. Minh nghe vậy thì vui lắm, bạn gật đầu lia lịa luôn. Bạn dễ tính thật đấy, cái gì cũng đồng ý hết luôn.

Thế là mỗi lần đi ngang lớp Minh, mình đều để lại một mẫu giấy cùng với vài món quà nho nhỏ như là bánh kẹo, những con vật mà mình xếp bằng giấy. Bạn cũng tích cực trả lời thư mình lắm nha, không biết Minh có bị thầy cô bắt lần nào chưa, mà mình nghĩ có bắt được cũng không nghĩ đó là thư gửi cho Minh đâu. Vì bạn tuyệt vời như vậy thì làm sao mà có thể lén la lén lút viết thư tình được hí hí!

Một ngày nọ, mình quên cài đặt báo thức nên dậy muộn dẫn đến tới trường cũng muộn luôn. Mà trường mình mới ra nội quy mới, ai đi trễ phải khai báo với cờ đỏ trực cổng và phải viết bản kiểm điểm đến buổi sinh hoạt dưới cờ phải đọc to cho cả trường cùng nghe. Trời ơi như vậy nhục chết mất, nhưng nhục như vậy còn đỡ hơn là bỏ một buổi học. Mình sắp thi tốt nghiệp rồi nên việc học là việc vàng, mình chấp nhận bị nhục!

Nhục cũng phải có giới hạn chứ, cờ đỏ trực cổng hôm nay gồm ba người. Hai bé lớp 11 và nhục làm sao, người cuối cùng lại là Trần Lâm Vũ Minh.

Thấy mình Minh bất ngờ lắm, bạn phải giả vờ ho vài cái rồi sau đó mới nghiêm túc hỏi mình:

"Tên gì? Học sinh lớp nào?"

"Huỳnh...Huỳnh Lê Ánh Tuyết, học sinh 12A2..."

Khai báo tên xong mình chờ bạn chăm chú ghi vào vở, rồi bạn bảo mình đi theo bạn viết bản kiểm điểm. Nhục quá đi, bị bạn trai cờ đỏ bắt đi viết bản kiểm điểm thì chắc chắn từ ngày thành lập trường đến bây giờ chỉ có trường hợp là mình thôi!

Mà hôm nay cũng lạ, thường ngày mình thấy Minh đi trực trên lớp thôi. Bạn đi kiểm tra vệ sinh, đồng phục từng lớp nhưng sao hôm nay lại đi kiểm tra cổng nhỉ? Chắc là ông trời ghét mình rồi nên mới cho Minh xuống đây để làm mình nhục như con cá nục.

Trên đường đi hai đứa mình không nói gì hết á, mình cứ cúi mắt xuống đi theo sau bạn thôi chứ mặt mũi đâu mà nhìn bạn nữa. Đi tới hướng cầu thang, thay vì quẹo phải dẫn mình đi tới phòng Ban Giám hiệu thì Minh lại dẫn mình lên lầu luôn.

"Minh ơi, đi bên kia mới viết bản kiểm điểm mà..."

Bạn nghe mình nói thì quay mặt lại, ngơ ngác hỏi:

"Bản kiểm điểm gì?"

"Thì bản kiểm điểm mình đi trễ đó!"

Minh phì cười, bạn lắc đầu:

"Lên lớp đi, không có viết gì hết."

"Nhưng mà..."

Mình còn chưa dứt câu thì bạn đã hăm, bạn hăm mình cãi thêm một tiếng nữa là cho mình ghi mười tờ kiểm điểm luôn. Eo ơi, đội trưởng cờ đỏ nói vậy thì sao mình dám cãi được. Thế là bạn tha cho mình lần này, lúc mình lên lớp bạn còn không quên dặn mình:

"Sữa để chỗ cửa sổ á, Tuyết nhớ lấy nha."

Giờ mình mới nhận ra một điều, đứa nào mà làm bạn gái của Minh siêu nhân thì đứa đó sướng nhất cái trường này!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.