Điên rồi.
Điên thật rồi!
Có phải mắt mình đang bị mờ không, hay là mình đang ngủ rồi mơ thấy giấc mơ này ta? Dù gì đi nữa thì đây không phải là sự thật được, đây chỉ là một giấc mơ thôi tỉnh dậy trở về thực tại đi Huỳnh Lê Ánh Tuyết!
Trần Lâm Vũ Minh không thể nào mà thích mình được!
Mình liếc sang Ly, nhích người lại gần nó thì thầm:
"Ê mày, mày tát tao một cái coi."
Ly nhăn mặt nhăn mày khó hiểu, nó đưa tay sờ trán mình rồi quan tâm hỏi han:
"Bệnh hả, xuống phòng y tế đầu thai không?"
"Nghiêm túc, tát tao một cái xem!" Mình nghiêm nghị nhìn nó.
Lần này nó im rồi, tay nó di từ trán xuống mặt mình tát một cái rõ đau nghe cái chát, mạnh đến mức mấy đứa ở bàn trên còn phải quay đầu lại nhìn.
Trời ơi đau quá!
Đau như vậy không thể nào là mơ rồi!
Chẳng lẽ là sự thật? Minh siêu nhân thích mình thật?
Không vội kết luận, mình xếp mẫu giấy cất vào túi đợi ra về gặp Minh nói chuyện lẽ phải, hình như là bạn chỉ đang có ý muốn trêu chọc mình thôi chứ làm gì có chuyện một chiến thần như Minh lại thích một con nhỏ chả có gì được.
Chờ tiếng chuông tan học reo, mình đợi mấy bọn trong lớp sắp xếp ra về hết rồi mới dám ló mặt ra khỏi lớp. Đi ngang lớp 12A1, mình thoáng thấy Minh còn đang nói chuyện với đám con trai. Bạn thấy mình, liền xách cặp chầm chậm đi ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-muon-thanh-chong/2737437/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.