Sao Minh lại có thể nói những lời tàn nhẫn như vậy, mình cúi gằm mặt xuống chỉ biết mếu máo nấc lên từng tiếng. Bạn thấy mình vậy thì cũng không nói gì thêm nữa, Minh thở dài một hơi rồi lại tập trung chườm đá cho mình.
Mình không chịu, mình đưa tay lau nhanh nước mắt rồi cắn răng dùng sức hất chân ra chỗ khác luôn, Minh bất ngờ lắm nhưng bạn chưa kịp hỏi thì mình đã đuổi:
"Khỏi cần chườm nữa, Minh đi đá bóng với bạn đi. Mình tự làm được, không cần Minh phải bận tâm lo lắng nhiều vậy đâu!"
Bạn dám nói những lời tàn nhẫn ấy với mình thì việc gì mình lại không dám chứ?
Minh chỉ im lặng, bạn chau mày nhìn mình. Cuối cùng Minh lại nhẹ nhàng kéo chân mình lại đặt lên đầu gối của bạn, bạn lấy băng gạc băng chỗ sưng trên chân mình. Băng xong bạn đi ra ngoài không thèm quay đầu lại nhìn mình một lần, trong căn phòng chỉ còn lại một mình mình. Mình mệt quá, ngả lưng xuống giường nằm nghỉ ngơi một chút, vừa nãy mình nói có hơi quá lắm không? Minh thật sự bỏ mình đi chơi đá bóng với bạn thật à? Hàng vạn những câu hỏi như vậy hiện lên trong đầu mình, bạn bỏ mình cũng phải thôi vì mình là người sai trước, tại mình nói dối bạn. Tủi thân quá nên mình khóc lúc nào không hay, chỉ khi nước mắt rơi vào miệng cảm giác mằn mặn thì mình mới biết.
Mình đưa tay lên ôm mặt khóc thút thít, đột nhiên tiếng cửa vang lên làm mình có hơi giật mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-muon-thanh-chong/2737409/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.