Sáng nay mình nằm dài đến sáu giờ rưỡi, người không còn chút sức lực nào, đến khi mẹ mình lên gọi dậy thì biết mình bị bệnh. Lâu lâu mới có dịp mình bị bệnh nên gia đình nháo nhào hết cả lên, ba và mẹ định nghỉ đi làm hôm nay để ở nhà chăm sóc cho mình, nhưng mình không chịu, chút bệnh này nằm một lát thì sẽ hết ngay ấy mà.
Bây giờ thì mình cảm thấy hối hận vì những lời đã nói quá!
Mình thấy lạnh lắm, đắp hai cái mền bông dày mà vẫn lạnh khủng khiếp. Lạnh đến nỗi mình không thể nào nhắm mắt ngủ tiếp được. Mình mò mẫm điện thoại trên giường xem giờ với lại nhắn tin với Ly một tiếng xin thầy cho mình nghỉ bữa nay, xui thật đấy cuối tuần mà vẫn bị bệnh. Biết vậy hôm qua không dầm mưa cùng Minh đâu, để giờ khổ thế này. Nhắc đến Minh, mình chợt nhớ ra một chuyện, hôm qua bạn bảo nghe tin mình mà bị bệnh là sẽ xử lý mình. Không biết bây giờ điểm thi đua của lớp mình bị trừ thành âm điểm chưa ha?
Ly thấy mình nhắn thì nhỏ lo lắm, nhỏ cứ hỏi thăm là bệnh nặng không, có đi bệnh viện gì chưa...cuối cùng vấn đề nhỏ chốt là:
"Để tao qua lớp nói với thằng Minh, chứ hồi nãy nó mới qua lớp mình hỏi mày có đi học không đó!"
Mình không cho, để nhỏ Ly đi nói mình bị bệnh thì Minh sẽ nổi trận lôi đình mất. Mình nhắn nó bảo là hôm nay mình mắc đi công chuyện nên không đến trường được là xong!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-muon-thanh-chong/2737402/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.