Trên cổ Chu Vũ rất nhanh đã hiện ra một vòng dấu tay màu đen. Chu Vũ cảm nhận được cơn rét lạnh bao phủ toàn thân, cậu muốn chạy ra khỏi phòng bệnh này, nhưng vì vừa rồi đã dùng hết sức lực giãy dụa nên hiện tại không còn sức nữa, chỉ có thể dựa vào giường bệnh mà nhích từng chút một. Con quỷ đó nhất định vẫn còn đứng trước mặt cậu! Bây giờ có thể nhích xa được chút nào hay chút đó QAQ. Trận gió lạnh ban nãy còn đang tàn sát bừa bãi trong lòng, thổi tung đồ vật va chạm phát ra tiếng động keng keng tạo thành một mớ hỗn độn. Cũng may Chu Vũ đang ngồi trong góc, mà trận gió lớn kia giống như có ý thức của riêng nó vậy, không thổi tới cậu, mới làm Chu Vũ không chịu chung số phận bị tra tấn giống như vật dụng trong phòng. Sắc mặt Chu Vũ tái nhợt, môi không còn chút máu, toàn thân đều không có sức lực, chỉ có thể yên lặng ngồi dưới đất chờ chết. Người ngoài nhìn thấy chính là bộ dạng đặc biệt đáng thương, cho dù là người nào biết thiếu niên thường luôn rộng rãi tuấn tú bây giờ biến thành bộ dáng tuyệt vọng như vậy đều sẽ cảm thấy đau lòng. Ít nhất có Phong Hạnh đau lòng vô cùng. Người hắn nâng niu trong lòng bàn tay, muốn chạm cũng không dám chạm vào, chỉ thiếu chút nữa đã bị giết chết! Phong Hạnh phẫn nộ đến mức thậm chí không thể khống chế được lớp ngụy trang, lộ ra khuôn mặt khủng bố của lệ quỷ. Học trưởng hắn yêu nhất, vì không muốn lộ ra khuôn mặt xấu xí trước mặt học trưởng, nên cho dù biết học trưởng không nhìn thấy hắn, nhưng hắn vẫn muốn giữ lại bộ dáng đẹp nhất để xoay quanh học trưởng, hoàn toàn không giống hình ảnh một lệ quỷ sau khi chết thảm oán hận tận trời. Nhưng hiện tại, một con sát quỷ nho nhỏ, thừa dịp chính mình đi xử lý đám chuột nhắt chui lỗ chó mà đến, suýt chút nữa hại chết học trưởng, Phong Hạnh liền cảm thấy vô cùng phẫn nộ, nghĩ mà sợ. Khuôn mặt Phong Hạnh lập tức trở nên đáng sợ vô cùng, hai mắt đỏ đậm, cả người nhuộm đầy vết máu, làn sương đen đầy oán hận quanh quẩn bên người, khuôn mặt thanh tú ban đầu cũng trở nên tuấn mỹ yêu dị. Uy áp thuộc về Quỷ Vương làm sát quỷ kinh sợ, áp chế nó đến mức run bần bật. "Quỷ, Quỷ Vương, xin tha cho tiểu nhân! Tiểu nhân đáng tội chết vạn lần! Tiểu nhân không biết đây là con mồi của ngài! Tiểu nhân nguyện ý dâng cho ngài một trăm hồn phách đồng nam đồng nữ để chuộc lại mệnh của tiểu nhân!" (đồng nam đồng nữ: trai tân, gái còn trinh) Sát quỷ là thật sự sợ ngu người, nó chỉ nhìn trúng linh hồn kiên cường dẻo dai hơn so với người khác này, nhất thời thèm ăn nên mới làm ký hiệu lại trên người con mồi. Ai mà ngờ sau lưng người này có nguyên cây dù tổ bố, nó quả thực là xui xẻo mà, trêu chọc ngay người của Quỷ Vương! Phải biết rằng, nó mới vừa ăn xong hai linh hồn, vốn dĩ đang trong giai đoạn tiêu hóa, không tới mức phải vội vã ăn con mồi này. Chỉ là hôm nay đột nhiên nó cảm nhận được Quỷ Vương đã ra đời, vì không muốn xảy ra chuyện phiền phức cho nên nó mới muốn rời đi thành phố này, rời khỏi phạm vi thống trị của Quỷ Vương mà đến thành phố khác kiếm ăn. Rốt cuộc sát quỷ là một loại quỷ yêu tự do, thích nay đây mai đó, mặc dù thường xuyên đi vào địa bàn của loại quỷ khác bị đánh cho một trận hoặc bị ăn luôn. Đây cũng là nguyên nhân số lượng sát quỷ tương đối thưa thớt — vì cách sống của sát quỷ tự đem chúng vào danh sách động vật quý hiếm. Giờ thì hay rồi, sốt ruột cho lắm bây giờ tự đưa đầu vào họng súng luôn! Nội tâm sát quỷ sợ muốn điên rồi. Nó chỉ là một sát quỷ cấp thấp không danh tiếng, nhắc đến Quỷ Vương nó còn trốn không kịp, bây giờ tự nhiên nhắm ngay con mồi của ngài ấy! Đây là cách tìm đường chết ngắn nhất rồi còn gì! Vì mạng sống, sát quỷ không cần suy nghĩ đã đưa ra một thỏa thuận như dâng cả một cái bánh lớn lên cho Quỷ Vương. Bởi vì thời thế hiện tại, tuy rằng thần tiên đã biến mất, chỉ còn lại quỷ quái hoành hành, nhưng đạo sĩ ở khắp chốn nhân gian thì không hề ít, cho dù là Quỷ Vương, nếu muốn được nhiều hồn phách đồng nam đồng nữ như vậy cũng rất khó khăn. Mà đối với loại sát quỷ được xếp ở tầng chót trong các loại quỷ thì đây có thể được gọi là liều mạng xin tha thứ. ( ̄▽ ̄) Nhưng cơn giận của Phong Hạnh lại không tiêu giảm được chút nào, ngược lại hắn càng thêm tức giận. "Người đó không phải là con mồi, con quỷ đáng chết này! Người đó là......! Dù sao ngươi cũng phải chết!" Mặt quỷ hung ác của Phong Hạnh tự nhiên đỏ một chút, sau đó càng thêm bạo ngược. Hắn không thèm để ý đến sát quỷ nhỏ cầu xin lạy lục, bắt đầu tra tấn con quỷ đáng chết ngàn vạn lần này. Chu Vũ đợi nửa ngày nhưng cậu vẫn chưa chết, ngược lại thể lực cũng hồi phục được một chút, nháy mắt bùng phát lên hy vọng. Có cơ hội được sống thì ai lại muốn chết? Tay chân cậu dần có chút sức lực, liền chậm rãi đỡ thành giường đứng lên. Bệnh viện ở thời đại này chưa có những thiết bị hiện đại như đời sau, không có nút bấm hay vật dụng để gọi người đến giúp. Cho nên Chu Vũ chỉ có thể từng bước đi đến cửa phòng bệnh kêu bác sĩ, nhưng cổ cậu bị thương, hiện tại không thể gọi ra tiếng. Cơn gió lạnh trong phòng bệnh rất quỷ dị mà tránh đường cho Chu Vũ đi qua, thậm chí còn có làn gió nhẹ vờn quanh Chu Vũ, giống như sợ cậu té ngã. Chu Vũ có thể cảm giác được không khí quỷ dị xung quanh, nhưng cậu không có đôi mắt âm dương, không nhìn ra được gì, chỉ có thể cầu nguyện cho con quỷ này đừng giết cậu. Ở nơi Chu Vũ không nhìn thấy, có một con Quỷ Vương đang đánh đấm điên cuồng lên người con quỷ nhỏ khác, vừa hành hạ tàn nhẫn vừa si mê nhìn học trưởng hắn yêu nhất, sợ cậu sẽ xảy ra chuyện. Sát quỷ bị đánh đến không rõ đông tây nam bắc đâu nữa, cuối cùng bị Phong Hạnh mặt đầy hung ác đạp xuống dưới chân, xé nát từng mảnh quỷ hồn của nó nuốt vào bụng. Ăn xong sát quỷ, Phong Hạnh vẫn chưa nguôi giận. Hắn chỉ cần nhìn thấy vòng tay thâm đen trên cổ học trưởng liền cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Từ đây, sát quỷ trở thành No.1 trong danh sách mục tiêu phải giết của Quỷ Vương, vì thế cho nên vài năm sau, sát quỷ ở nước Z đều bị tiêu diệt hết. Nhưng Phong Hạnh chỉ cảm thấy sợ cùng tự trách. Rõ ràng đã quyết định phải bảo vệ tốt học trưởng, lại chỉ xém chút nữa đã khiến học trưởng chết trong tay thứ rác rưởi này. Đôi mắt Phong Hạnh lại lần nữa trở nên đỏ đậm, uy áp khi Quỷ Vương nổi giận vô hình tỏa ra, làm tất cả quỷ hồn trong thành phố đều lâm vào bất an và khủng hoảng. Gió lạnh trong phòng cũng tản đi, Chu Vũ cũng đi từng bước thành công ra khỏi phòng bệnh. "Có...người...không? Tôi cần... giúp đỡ!" Cổ họng Chu Vũ đau lên từng cơn khi gọi ra tiếng, âm thanh tinh tế nho nhỏ, làm Phong Hạnh đau muốn nát lòng. Học trưởng của hắn có bao giờ chịu loại uất ức này đâu! Phong Hạnh hóa thành sương đen mà mắt thường không nhìn thấy được vờn quanh bên người Chu Vũ, lưu lại dấu ấn của Quỷ Vương trên người cậu. Từ khi trở thành lệ quỷ, có rất nhiều chuyện không cần học hắn cũng tự biết được, chỉ là hắn vừa mới chết không lâu, chưa thích ứng được thân phận mới (lệ quỷ),cho nên mới quên để lại dấu ấn, vô tình để sát quỷ chui kẻ hở. Bây giờ thì tốt rồi. Phong-sương-đen-Hạnh nhìn trên người học trưởng ngập tràn hơi thở của mình, lập tức cảm thấy thỏa mãn, sau đó có chút ngượng ngùng mà xoay xung quanh Chu Vũ. Hộ sĩ sau nghe thấy Chu Vũ liền đi tới, cô không hề giống bộ dạng quái vật ở Quỷ Vực lúc đối mặt với Đội Luân Hồi, rất rõ ràng, cô cũng không biết bộ dạng của chính mình khi xuất hiện ở Quỷ Vực sẽ biến thành như vậy, đó chỉ là ảo giác của Đội Luân Hồi mà thôi. Vừa rồi cô có đi xem Chu Vũ nhưng cậu vẫn chưa tỉnh nên cô đi tìm chị em tốt để nói chuyện. Hộ sĩ vừa thấy bộ dáng suy yếu của con trai nhà giàu số một, lập tức ân cần hỏi han. Chu Vũ không để ý đến thái độ nịnh nọt của nữ hộ sĩ, đã trải qua sợ hãi nên cậu cảm thấy âm khí trong bệnh viện này nhiều quá mức, không biết còn yêu ma quỷ quái núp trong chỗ nào nữa nên mạnh mẽ yêu cầu được về nhà nghỉ ngơi. Tuy rằng nữ hộ sĩ rất không vui khi con nhà giàu vừa mới tới đã đi, nhưng cô không dám đắc tội nhân vật to lớn như vậy, vội vàng đi tìm bác sĩ. Không dám đi vào lại phòng bệnh ban nãy, Chu Vũ liền ngồi ở hàng ghế đợi bên ngoài nghỉ ngơi, chờ xác nhận xuất viện của hộ sĩ. Mọi chuyện xảy ra gần đây đều làm Chu Vũ cảm thấy bối rối, thần kinh có chút suy nhược. Xoa huyệt thái dương đang co rút đau đớn, Chu Vũ nghĩ đến Phong Hạnh, ánh mắt càng thêm ảm đạm, lẩm bẩm nói: "Phong Hạnh, em yên tâm, anh nhất định sẽ lấy lại công bằng cho em!" Một cơn gió dịu dàng lướt qua trên hành lang, thổi nhẹ lên gương mặt tái nhợt của Chu Vũ, nhẹ nhàng như một nụ hôn. Cảm ơn anh, học trưởng. "Đúng rồi, còn di thể của Phong Hạnh! Cũng được đưa vào bệnh viện này đi? Mình phải đi xem!" Nà ní?? Đừng đi mà học trưởng! Phong Hạnh nhớ tới tướng chết xấu đau đớn của mình, hận không thể tự mình đi hỏa táng. * Mà bên kia, Đội Luân Hồi sau khi nhảy vào lỗ hổng Phong Hạnh để lại, đang điên cuồng chạy trốn. Bọn họ dựa vào khát vọng sống sót trốn ra khỏi hành lang vô tận kia, thông qua một đường hầm không gian đen nhánh. Tuy rằng bị gió lốc trong không gian cắt đến cả người máu tươi đầm đìa, nhưng vẫn thành công sống sót quay trở lại bệnh viện. Bọn họ xuất hiện ở lầu một bệnh viện. Đột nhiên một đám người đầy vết máu, quần áo tả tơi xuất hiện, làm bác sĩ đẩy băng ca sợ đến mức hét chói tai. "A a a! Có quỷ a a —!!!" Đội Luân Hồi cũng sợ tới mức toàn độ đều run lẩy bẩy, chĩa súng xung quanh, tình huống ban nãy đã dọa phá lá gan bọn họ. Giằng co một hồi lâu, vị bác sĩ kia cũng đã chạy xa, mọi người mới phản ứng lại, bọn họ đã thoát ra Quỷ Vực. "Cuối cùng cũng thoát..." Hai mắt Lý Hoa Xà vô thần, cả người đầy vết thương lớn nhỏ đang không ngừng chảy máu, bên ngoài nhìn thấy, cả người hắn không chỗ nào là không có máu. Tình hình của những người khác cũng không khá hơn Lý Hoa Xà là mấy, ngoại trừ đội trưởng Trịnh Càn có vật dụng phòng hộ còn xài được, vết thương trên người không nhiều, quần áo cũng được xem là sạch sẽ, còn lại đều như vừa được tắm trong máu. Nếu là người bình thường mất máu nhiều như vậy, cách cái chết cũng không xa nữa. Nhưng Đội Luân Hồi là ai, bọn họ chỉ cần uống xong dịch dinh dưỡng khôi phục sức lực, thì miệng vết thương đã ngừng chảy máu, sắc mặt cũng từ từ hồng hào trở lại. "Xem ra Phong Hạnh đã trực tiếp xây dựng một phạm vi Quỷ Vực ở tầng một bệnh viện.... Mẹ nó, đúng là xui xẻo, bệnh viện vốn đầy âm khí do nhiều người chết, trách không được Quỷ Vực này lợi hại như vậy!" Trịnh Càn hung hăng phun ra một ngụm máu, vì tổn thất lần này mà cảm thấy đau lòng. Lông trên người BOSS còn chưa sờ được đã chết hết nửa số người, có thể nói là lỗ sạch vốn! 【Tuyên bố nhiệm vụ như sau: Nhiệm vụ: Thuận lợi sống sót đến khi cốt truyện kết thúc. Nhiệm vụ thất bại = trừ một mạng sống. Nhiệm vụ nhánh một: Sinh tồn trong trường Nhất Trung ít nhất ba ngày. Nhiệm vụ thành công: khen tặng 3000 điểm thưởng. Nhiệm vụ thất bại: không trừng phạt. 】 Nghe Chủ Thần tuyên bố nhiệm vụ xong, trong mắt Trịnh Càn hiện lên vẻ tham lam. "Đi! Chúng ta mau rời khỏi nơi này, trước tiên đi tìm chỗ nghỉ ngơi đã!" Trịnh Càn đã hạ quyết tâm đi làm nhiệm vụ nhánh, ít nhiều gì cũng phải lấy lại một chút. Gan lớn thì chết no mà gan nhỏ thì chết đói, mặc dù Phong Hạnh lợi hại hơn hắn nghĩ nhưng chỉ cần vũ khí thích hợp, sinh tồn qua ba buổi tối trong trường cũng không tính là khó. Đội Luân Hồi rất nhanh đã rời khỏi bệnh viện nên không phát hiện băng ca bị bác sĩ bỏ lại ban nãy, thi thể trên đó đang chậm rãi ngồi dậy. * Bây giờ đang là thời điểm mặt trời chiếu sáng nhất vào buổi chiều, hẻm nhỏ âm u cũng được ánh mặt trời rọi vào, cũng không đáng sợ âm trầm như ban đầu. Đám người Triệu Vũ Hân đi vào hẻm nhỏ âm u dơ bẩn này, mục tiêu được xác định là khu nhà ở cũ nát cách đó không xa. Lúc này khu nhà ở rất yên tĩnh, cứ như không có người. Đó là bởi vì nữ sinh ở lầu 3 khu nhà này vừa chết, buổi sáng hôm đó cảnh sát liền tìm tới người thân của nữ sinh đó thì phát hiện không thấy bóng dáng người mẹ đâu. Trong phòng cũng có dấu vết đã bị thu dọn qua, cho nên cảnh sát đã nhận định, mẹ của nữ sinh đó đã trốn rồi. Việc này rất nhanh đã bị các bác gái hàng xóm truyền miệng khắp hẻm, rất nhiều người cảm thấy đây là điềm xấu, xui xẻo nên dứt khoát đóng cửa ở lì trong nhà. Có vài người không yên tâm nên trực tiếp đi đến chùa miếu gần đó xin bùa bình an, đuổi đi mấy thứ đen đủi. Bởi vì vậy, bình thường vào giờ ngọ có rất nhiều nhóm bác trai bác gái tụ tập trong hẻm, bây giờ cũng trở thành không một bóng người. (Giờ ngọ: 11h đến 13h trưa) Càng tiện cho đám người Triệu Vũ Hân hành động hơn. "Là khu nhà trước mặt, nếu anh nhớ không lầm, chắc là vật đó vẫn còn ở dưới gầm giường của mẹ nuôi Phong Hạnh." Liễu Trang nhớ lại cốt truyện, nắm chắc nói. Triệu Vũ Hân gật đầu, nói với Chu Hàm Hi luôn nhai kẹo cao su không ngừng: "Đi thôi, chỉ cần lấy được thứ đó thì chúng ta sẽ không xảy ra chuyện gì, ít nhất sẽ không giống như đám người bên kia." Nhớ tới từng dòng tuyên cáo số người tử vong không ngừng vang lên vào buổi sáng, Triệu Vũ Hân liền cảm thấy có chút may mắn, hên là cô ta không theo chân bọn họ, đúng là, chết cũng nhanh thật, ha ha! Triệu Vũ Hân mỉm cười dịu dàng, che dấu niềm vui sướng khi người khác gặp họa. Chu Hàm Hi gật đầu, không nói gì, chỉ là độ tin tưởng vào Triệu Vũ Hân so ra vẫn cao hơn những người khác. Đây là kết quả Triệu Vũ Hân muốn. Híp lại đôi mắt xinh đẹp, Triệu Vũ Hần cười càng thêm hiền lành.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]