【Bầu trời dần trở nên u ám. Các thiên sư bị kẹt sâu trong trận địa của đám ma quỷ, cả người đầy máu, đã sức cùng lực tận. "Trời muốn Trung Quốc ta phải diệt vong! Nghiệp chướng! Ngươi đã giết nhiều người như vậy, không sợ rơi vào địa ngục vĩnh viễn sao?" Một thiên sư lớn tuổi đầy mặt thương xót nhìn thành phố này trải đầy thi thể rách nát cùng máu thịt lẫn lộn. Đây chính là quốc nạn! Chỉ hận lúc trước bọn họ không đủ năng lực phong ấn Quỷ Vương này hoàn toàn, cho nên hắn mới có thể phá vỡ phong ấn hủy hoại một thành phố. Người đàn ông với mái tóc đen rối tung trôi nổi trên bầu trời, nghe được lời thiên sư liền bắt đầu cười không ngừng được. Nụ cười thật quỷ dị và điên cuồng. Sau một lúc lâu, giống như đã cười đủ rồi, hắn vươn lòng bàn tay ra và nói với những món đồ chơi bên dưới: "Thật là thú vị, hoan nghênh các ngươi gửi thêm vài món nữa vào lần sau ~" Sau đó, bàn tay hắn khép lại. Trong nháy mắt, thân thể tất cả người còn sống trở nên rách bươm, mùi máu tươi tràn ngập toàn bộ đường phố. Cuối cùng, chỉ còn một ông lão sống sót bước ra khỏi thành phố. Ông ta bước đi từng bước khập khiễng dẫm ra từng vết máu, cả người đều là máu của đồng bào ông. "Quỷ Vương... Quỷ Vương... Quỷ Vương!!!!" Ông lão hét lớn vài tiếng với quân cứu viện, hai mắt mở to, một lúc sau đã tắt thở.】 — trích từ《"Nữ" sinh kỳ quái III》 * Đêm đã khuya. Chu Vũ nằm ở trên giường nghỉ ngơi, Phong Hạnh thì nằm bên cạnh cậu. Cũng may đây là giường lớn, nếu không cậu và Phong Hạnh đã chen chúc một phen. Nằm trên giường nghĩ về mọi chuyện xảy ra gần đây, Chu Vũ cảm thấy tất cả giống như cậu đang nằm mơ vậy, không có cảm giác chân thực. Nhưng mà Chu Vũ vẫn có chút không được tự nhiên, bởi vì cậu chưa bao giờ cùng với người khác nằm trên giường thân mật như vậy, huống chi mấy ngày trước Phong Hạnh còn là một cô gái. Loại chuyện thay đổi giới tính này làm Chu Vũ có hơi xấu hổ, giống như cậu đang chiếm tiện nghi của Phong Hạnh vậy, nhưng Phong Hạnh lại rất kiên trì muốn nằm cạnh cậu. Đổi cách nói, đây là câu chuyện đầy bi thương của ông chú biến thái Chu Vũ bắt cóc lừa gạt thành công cô gái trẻ Phong Hạnh để rồi nhận bản án tử hình cao nhất sau 3 năm giam giữ. Để giảm bớt xấu hổ, Chu Vũ không còn cách nào khác là tìm chủ đề nói chuyện, nói mệt rồi có thể ngủ thiếp đi luôn, sau đó mọi chuyện tự nhiên được giải quyết ổn thỏa. "Đúng rồi, đàn em, tuổi thật của em là bao nhiêu?" Chu Vũ so sánh trong lòng bộ dáng trước đây của Phong Hạnh với dáng vẻ hiện tại, cảm thấy Phong Hạnh có vẻ lớn hơn một chút. "Em cũng không biết, học trưởng thì sao?" "Anh hả? Mười lăm tuổi." Tuy rằng tuổi thực đã hơn ba mươi. Chu Vũ chột dạ mà chớp mắt, cảm giác chính mình càng lúc càng giống một ông chú biến thái. Phong Hạnh quay đầu lại nhìn thân hình mảnh mai cùng làn da toát lên sức sống tươi trẻ của học trưởng, tình ý trong mắt càng sâu. Hắn nhớ lại thân thế của chính mình, đương nhiên cũng rõ ràng số tuổi thực của hắn. Hắn bị mẹ nuôi Vu Vân Ế bắt cóc khi mới một tuổi và cha mẹ ruột của hắn qua đời khi hắn ba tuổi. Sau đó một đoạn thời gian rất dài, sự phát triển của hắn bị Vu Vân Ế điều khiển bằng vu thuật, tốc độ trưởng thành bị đình trệ. Trong suốt bốn năm, hắn đã trải qua những cuộc thí nghiệm với đầu óc mông lung, mỗi ngày hắn đều không biết liệu mình có còn sống vào ngày mai hay không. Sau đó, vết thương của Vu Vân Ế trở nên tồi tệ hơn và bà ta quá lười để chuẩn bị những loại vu dược đó, vì vậy hắn bắt đầu phát triển bình thường và lang thang với bà ta khắp nơi trong hơn mười năm. Khi hắn dần tiến vào tuổi dậy thì, cơ thể đang phát triển lại bắt đầu bị hạn chế bởi lời nguyền mà bà ta đã gieo rắc từ khi hắn còn nhỏ, hơn nữa dưới sự tẩy não của Vu Vân Ế, hắn cũng mơ hồ nhận định giới tính của chính mình, tính cách cũng càng thêm vặn vẹo. Bởi vậy tính đến hiện tại, hắn đã mười chín tuổi. Quá già rồi. Phong Hạnh đưa tay che mặt, che dấu sự điên cuồng trong mắt. Quá già rồi quá già rồi quá già rồi! Già như vậy, nếu bị học trưởng ghét bỏ thì làm sao bây giờ? Nếu không phải vì những vu thuật đó không có tác dụng đối với lệ quỷ, hắn đã sớm đem chính mình áp về bộ dáng mười ba, mười bốn tuổi. (Editor: Nè chơi ngu đi, lúc muốn đủ tuổi cái đủ không kịp) "Thật trùng hợp, tuổi em cũng cỡ tuổi học trưởng! Chỉ là lớn hơn một tuổi, mười sáu tuổi." Phong Hạnh híp mắt cười chân thành vô cùng. Chu Vũ nhìn Phong Hạnh tươi cười, ánh mắt nhu hòa. Cho nên vẫn là một đứa trẻ, đúng là làm người lo lắng mà. "Ha ha, vậy chẳng phải anh phải gọi đàn em là anh sao?" Sau đó Phong Hạnh nhìn Chu Vũ với ánh mắt sáng lấp lánh. Chu Vũ: "......" Em nghiêm túc thật đấy à? Không, kiên quyết không gọi, nếu gọi Phong Hạnh là anh vậy cái mặt già của cậu còn giấu đi đâu được nữa? Chu Vũ im lặng trong chốc lát, sau đó đơn giản nhắm mắt nói: "Đàn em, anh buồn ngủ rồi, mai gặp!" Phong Hạnh nhìn bộ dáng học trưởng chơi xấu, sửng sốt một chút, sau đó cười tươi hết cỡ. Học trưởng thật đáng yêu. Nam sinh khôi ngô tuấn tú nằm trên giường, một lúc sau đã hô hấp đều đều chìm vào giấc ngủ say. Bóng đen bên cạnh vì cậu chỉnh lại chăn mền, sau đó hôn lên trán cậu một chút, liền hóa thành sương đen rồi biến mất. Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng nhẹ nhàng tràn vào, phản chiếu sự ấm áp của một căn phòng. * Trời đã sáng. Hôm nay Chu Vũ dậy sớm, bởi vì cha Chu đến rất sớm, gần như khi trời chưa sáng liền tới rồi. Âm thanh gõ cửa nghe nói khá lớn, tuy rằng cậu không nghe thấy orz. Đây hoàn toàn là công lao của Phong Hạnh. Bởi vì Chu Vũ ngủ quá ngon ngọt, cho nên làm hại người cha giàu có không mang theo chìa khóa phải ở trong xe gần một tiếng. Cha Chu ngồi trong xe hút thuốc một lúc lâu, suýt chút nữa đã vội vàng gọi cảnh sát. May mắn thay, bảo mẫu đến nấu ăn nên cha Chu mới vào được trong nhà. Khi đó Chu Vũ vẫn còn ở trên giường ngủ, nghe được âm thanh mới đi rửa mặt, muốn sửa soạn lại một chút mới đi xuống. Nhưng khi đang rửa mặt được một nửa, cậu liền nghe thấy tiếng cha Chu liên tục hét tên mình, có vẻ rất gấp gáp. Chu Vũ đàng phải đánh răng qua loa, dùng nước rửa sơ mặt rồi đi nhanh xuống lầu. Đi vào phòng khách, Chu Vũ nhìn người đàn ông với đôi mắt thâm quầng trước mặt, kinh ngạc hỏi: "Cha? Sao hôm nay cha lại tới đây? Có chuyện gì sao?" Được rồi, vẫn hơi không thích ứng được. Mặc dù trong lòng vẫn kháng cự không gọi người này là cha, nhưng tình thế bắt buộc phải ngoan ngoãn mà gọi. Cha Chu thở dài, nhìn bảo mẫu bên cạnh cho dì ấy về nghỉ, hôm nay không cần dọn dẹp. Bảo mẫu có chút lo lắng, sợ mình làm không tốt nên bị đuổi việc, nhưng nhìn bầu không khí nặng nề trong phòng khách vẫn không dám nói gì, nhanh chóng thu dọn đồ đạc và rời đi. Chu Vũ cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc một chút. "Con trai, nhìn thấy con không có chuyện gì thì tốt rồi! Cha, haiz, cha đã sắp xếp xong rồi, tháng sau con sẽ sang với mẹ con, đi học trường nước ngoài!" Cha Chu, cũng chính là Chu Quốc Thiên mặt ủ mày ê, lại hút một điếu thuốc. Phòng khách ngay lập tức ngập trong khói thuốc. Chu Vũ có chút khó chịu, vừa vặn kìm lại được. Cậu không thích mùi khói thuốc, dù sao đây cũng là phụ thân của nguyên chủ, cậu cũng khó mà nói gì được. Cha Chu còn đang muốn nói gì đó, nhưng điếu thuốc trên tay lúc này đột nhiên vụt tắt. Trong lòng Chu Quốc Thiên đầy u sầu, cũng không đốt lại điếu thuốc mà bỏ vào gạt tàn, nói: "Hôm qua cha nhận được tin báo từ đồn cảnh sát." "Trường con xảy ra một vụ việc nghiêm trọng, đã có rất nhiều người chết. Ngoại trừ những học sinh khối 8 và khối 9 còn sống sót ra, thì toàn bộ học sinh khối 7 đã mất tích, về cơ bản thì phía cảnh sát đã chắc chắn rằng bọn họ đã chết." "Bây giờ trong nước đang rất hỗn loạn. Nên cha sẽ đưa con ra nước ngoài, con cũng có thể lấy được bằng tốt nghiệp loại giỏi, mọi việc ở đây sẽ không liên lụy đến con." Cha Chu từ ái nhìn đứa con trai đã trưởng thành trước mặt, cảm thấy tự hào, đồng thời nghĩ mà sợ. Con trai ưu tú như vậy, ngoài ra cha Chu cũng không còn đứa con nào khác, đây là đứa con độc đinh của Chu Quốc Thiên, lỡ có chuyện gì xảy ra thì cha Chu thật sự không sống nổi nữa. Chu Vũ trầm mặc một hồi, mới nói: "Người chết nhiều lắm sao? Khối 7, hình như có đến ba bốn trăm học sinh......" Có lẽ còn nhiều hơn thế. Chu Vũ không dấu vết liếc sang bên cạnh, nơi Phong Hạnh đứng mà chỉ mỗi cậu có thể nhìn thấy, cảm xúc trong mắt rất khó tả. Nhiều người chết như vậy, trong đó có bao nhiêu đứa trẻ trạc tuổi Phong Hạnh? Phong Hạnh không nói chuyện, ánh mắt vẫn dịu dàng, giống như học trưởng là toàn bộ thế giới của hắn. Không ai có thể nhận ra, giờ phút này hắn ôn hòa như vậy lại là một lệ quỷ thích giết chóc thành nghiện. "Con hiểu rồi, cha, con sẽ không ra nước ngoài, qua một thời gian nữa hãy đưa con đến thành phố S đi, hoàn cảnh nơi đó tốt hơn ở đây." "Như vậy sao được, ra nước ngoài phát triển vẫn tốt hơn!" Chu Vũ cười ngoan ngoãn, cuối cùng thuyết phục được cha Chu không mang cậu đi nước ngoài. Cậu biết rằng bây giờ là cơ hội tốt để phát triển trong nước, ra nước ngoài ngược lại sẽ bỏ lỡ rất nhiều. Trong lòng cha Chu chấn động, nói chuyện với Chu Vũ một hồi lâu, Chu Vũ đều rất nghiêm túc lắng nghe, làm người chưa từng cùng con trai tâm sự qua, bây giờ trong lòng lại tràn đầy tình thương của cha. "Được rồi con trai, nếu con đã quyết định như vậy thì cha cũng không phản đối! Miễn là con bình an vô sự, chuyện gì cha cũng đồng ý!" Cha Chu nhìn đồng hồ, thời gian đã sắp 10 giờ, liền nói: "Chút nữa cha có một cuộc họp nên cha phải đi trước, mấy ngày này con cứ ở trong nhà, đừng chạy loạn ra ngoài không an toàn đâu!" "Dạ, con biết rồi!" Chu Vũ cười gật đầu. Cha Chu rời đi. Chu Vũ đứng ở trong phòng khách, nhìn bốn phía không một bóng người, nói: "Em nói xem, bọn họ sẽ có thể biến thành quỷ hồn không?" Những người đã chết đó. Phong Hạnh đứng bên cạnh học trưởng, có chút bất an chớp mắt, cẩn thận nói: "Sẽ không." Bởi vì đều bị hắn ăn rồi. Chu Vũ nghe xong câu trả lời này, đột nhiên cảm thấy toàn thân vô lực. Có lẽ cậu là một người đặc biệt ích kỷ, cho dù biết Phong Hạnh tạo nên nghiệp chướng như vậy, nhưng cậu vẫn cảm thấy em ấy là một đứa trẻ đáng thương. Lẽ ra ngay từ đầu em ấy đã không phải chịu đựng nhiều như vậy. Hiện tại, bởi vì cuộc sống quá bi thảm mà trở thành lệ quỷ, chẳng lẽ còn muốn hủy diệt em ấy hoàn toàn sao? "......" Chu Vũ vô lực mà nằm ngã vào sô pha, dùng cánh tay che nửa khuôn mặt. Tam quan của cậu đúng là có vấn đề mà, cũng có thể bởi vì không tận mắt chứng kiến cái chết của bao nhiêu người vô tội đó, nên cậu ích kỷ mà cảm thấy Phong Hạnh không đáng tội chết. "Hứa với anh, sau này đừng giết người vô tội nữa!" Chu Vũ đột nhiên nói, giọng có chút khàn khàn. "Học trưởng, bọn họ không vô tội. Mỗi một người bọn họ đều đã từng vây quanh lại cười nhạo em, mỗi người đều vậy......" Phong Hạnh sợ học trưởng sẽ chán ghét chính mình giết nhiều người như vậy nên hắn liều mạng giải thích. "Anh biết......" Chu Vũ thở dài, đứng dậy ôm lấy Phong Hạnh đang hoảng sợ, trong mắt mang vẻ giãy giụa. "Nhưng giết người là không tốt, hứa với anh, sau này đừng giết nữa! Trong truyền thuyết thần thoại, những lệ quỷ đã giết người đều mang nghiệp chướng nặng nề, sẽ rơi vào địa ngục, anh không muốn em trở thành như vậy!" Chu Vũ gắt gao yêu cầu, trong giọng nói mang theo âm thanh khóc nức nở. Phong Hạnh ôm học trưởng vào lòng, gật đầu nói: "Em sẽ nghe lời học trưởng. Sau này em sẽ không giết người nữa, em hứa!" Chỉ cần học trưởng vẫn luôn ở bên cạnh hắn, hắn tình nguyện vĩnh viễn cũng không giết người! Ngay sau đó, ngón tay Phong Hạnh bị sương đen quấn quanh. Hắn híp mắt, nhìn về phía học trưởng vẫn luôn im lặng, nói: "Học trưởng, chúng ta đi đến trường Nhất Trung đi, nơi đó có người xông vào. Chúng ta đi cứu bọn họ, em đảm bảo sẽ không giết người!" Phong Hạnh mang bộ dáng cực kỳ ngoan ngoãn. Tâm tình Chu Vũ vẫn có chút nặng nề, nhưng khi nghe thấy có người xông vào nơi ma quái kia, cậu liền gật đầu đồng ý. * Trước cổng trường Nhất Trung. Một đám thiên sư mặc đồng phục đạo sĩ vây quanh trước cổng, sắc mặt trầm trọng. "Các đạo hữu, chúng ta cùng đi vào thôi. Nơi này cực kỳ nguy hiểm, nhưng vì quốc gia, chúng ta không thể lùi cho dù là nửa bước!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]