“Ồh, Lục Cảnh, bảo sao mày lại muốn vứt bỏ con người ưu tú tốt đẹp như Tiểu Khoa, thì ra là có người phụ nữ khác….” Bành Thanh Vũ dùng ánh mắt ác ý nhìn quét qua Lam Tiểu Trạm đằng sau Lục Cảnh, mặt đầy khinh thường,“Cuối cùng thì phụ nữ vẫn sướng hơn nhỉ? Cái loại mày, lên giường với đàn ông còn ngủ với đàn bà…. Hự!”
Còn chưa dứt lời, Lục Cảnh mặt không đổi sắc dúi đầu hắn ta vào tường, “Mày nên đánh răng đi, mồm thối quá.”
Khi còn đi học, Lục Cảnh cũng không ít lần đánh nhau, Bành Thanh Vũ bị hắn dí trán lên tường, không biết Lục Cảnh lấy sức ở đâu ra, Bành Thanh Vũ vừa định mở mồm, Lục Cảnh lập tức kéo đầu hắn ta hung hăng đập vào tường, rồi lại kéo ra đập vào, đập đến đầu óc lơ mơ, mãi cũng không tỉnh táo lại được.
Lục Cảnh nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng mà tàn nhẫn,“Tao không muốn nghe mày nói, im mồm.”
Lâm Khoa hoảng hốt, lã chã chực khóc nhìn Lục Cảnh:“Chúng ta chia tay rồi anh vẫn ghét anh ấy sao, Thanh Vũ vô tội, đừng để chuyện của chúng ta liên lụy đến anh ấy, và, vẫn là nói… Anh còn đang ghi hận chuyện em và anh ấy ngủ cùng giường phải không, lúc ấy bọn em chỉ cởi quần áo thôi, em đã ngăn anh ấy đúng lúc, không có làm gì đâu, chúng em trong sạch.” Nói rồi mắt cậu ta sáng lên, “Lục Cảnh, anh ghen vì chuyện này à? Anh còn yêu em phải không?”
Lục Cảnh cạn lời.
Chưa thấy ai có thể ảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-la-thu-sue-thi-phai-lam-sao-da-thoi/3279336/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.