“Lục Cảnh, là cậu à?”
Phía sau truyền đến giọng nói cẩn thận dè chừng của Triệu Duy Sinh, Lục Cảnh bỗng muốn đùa dai, cố ý nghiêm mặt xoay người:“Cậu là ai? Gọi bậy gọi bạ tên người khác, tôi không phải Lục Cảnh.”
Nói xong liền hối hận.
Triệu Duy Sinh chạy thẳng một đường tới đây. Lục Cảnh cho rằng bản thân mình quần áo không chỉnh, không nghĩ tới Triệu Duy Sinh cũng là một chân dép lê một chân giày da, bên ngoài khoác áo bông, bên trong mặc áo ngủ, mặt trắng bệch, nhưng vì cơ thể vận động kịch liệt mà hai má đỏ ửng.
Lục Cảnh vừa dứt lời, mặt cậu liền tái, kinh ngạc nhìn Lục Cảnh, đôi mắt ươn ướt đỏ bừng, vừa tuyệt vọng lại đau khổ nhăn mày, phảng phất như phải chịu tổn thương to lớn.
Lục Cảnh chột dạ, vội vàng chạy qua nâng mặt cậu lên, giọng nói bất giác thấp xuống,“Đại bảo bối, cậu làm sao vậy? Tớ đùa cậu thôi, tớ là Lục Cảnh, là Lục Cảnh thật đấy. Cậu nói xem tớ chỉ ngủ một giấc, tỉnh lại đã thấy cậu khóc bao nhiêu lần rồi? Sao tôi vừa tỉnh lại đại bảo bối của tôi liền mít ướt thế này? Nói đi, đứa nào bắt nạt cậu ? Anh xử lý giúp cậu.”
Triệu Duy Sinh run rẩy cả người, mím môi trừng Lục Cảnh, hai nắm tay siết chặt đặt hai bên, giống như chỉ có làm vậy mới có thể khống chế bản thân không nhào lên cắn.
Lục Cảnh bị cậu dọa sợ.
Hắn và Triệu Duy Sinh quen biết đã mười mấy năm, từ phổ thông đến đại học, tốt nghiệp rồi đi làm vẫn chơi với nhau. Trên thực tế, Triệu Duy Sinh không phải người hay khóc. Thời còn học phổ thông, vóc người cậu nhỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-la-thu-sue-thi-phai-lam-sao-da-thoi/3279322/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.