Dương đem "câu chuyện buồn" đi kể cho Duy nghe, tiện thể cà khịa người yêu luôn cho đỡ tức. Tuy nhiên thì tên người yêu ngây thơ cũng không biết gì về vụ đó cả, Dương cứ nói gì cũng kêu anh biết gì đâu.
" Mấy cái kia là do người ta đi, thế anh nói xem cái anh đây của anh thì anh giải thích như nào? Anh đừng bảo là không phải anh đấy."
" Thì đúng là anh, anh có chối đâu. Hôm đó Vy nhắn tin xin số của Nam, tại Vy nhắn tin mà không được. Thì tại thấy người ta kêu mãi anh cũng trả lời chứ sao nữa. "
" Một Vy hai cũng là Vy ? Anh thích Vy là mà dùng từ nhẹ nhàng thế"
" Em bi dien a? Không thì gọi bằng cái gì?"
" Con nhỏ đấy ?"
" Rồi rồi "
" Em vẫn nghi ngờ ? em vẫn không tin, anh không có ý gì thì không bao giờ người ta tự nghĩ thế được."
" Anh bay ra đánh em đấy"
Sau khi bị cà khịa quá nhiều mà không nói lại được câu nào, Đặng Minh Duy lại muốn sử dụng bạo lực gia đình để giải quyết
" Anh có giỏi thì bay ra đây"
" Thôi không trêu nữa, anh dỗi đấy. Train cả ngày vất vả còn cứ bị cà khịa "
" Anh nghĩ xem, có phải vì em hiền quá không? Hay là tại anh đào hoa quá em nào cũng thả thính, đúng rồi... không lí nào mà người ta ảo tưởng như thế được trừ khi anh reo hy vọng cho người ta.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-la-gamer/2699272/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.