Nguyên lai thiếu niên gọi là Lâm Di Hòa, giống như Tiêu An Nhược là sinh viên năm nhất của Đại học A nhưng là ngành công nghệ thông tin. Ba ngày trước sau khi từ ký túc xá của trường trở lại cậu bị một đám người lạ bắt vào một chiếc xe hơi, bọn chúng đưa cậu tới một căn nhà đang xây dựng dở dang. Sau khi thông tin với gia đình cậu rằng đang bắt giữ cậu, bọn chúng yêu cầu tiền chuộc là ba triệu tệ.
Ba triệu tệ đối với gia đình Lâm Di Hòa tuy không phải là con số không thể có tuy nhiên thời gian bọn bắt cóc cho phep chỉ có bốn tiếng. Cho dù có đi ra ngân hàng nhưng với số tiền như thế thời gian chuẩn bị, thủ tục các thứ rồi lại tới đi giao tiền chuộc, bốn tiếng là không thể nào chuẩn bị được. Lâm phụ cùng Lâm mẫu rất yêu thương Lâm Di Hòa vừa cho người đến các ngân hàng rút tiền, họ còn tìm những người có quan hệ thân thiết mượn tiền bù vào. Toàn bộ Lâm gia ngập tràn trong sự hỗn loạn!
Nhưng chỉ sau cuộc gọi thông báo số tiền chuộc con tin, bọn bắt cóc đã ra tay với Lâm Di Hòa, sau đó để xác cậu trơ trọi trong căn nhà hoang kia. Trước khi hạ sát cậu bọn bắt cóc chỉ nói một câu "Có trách thì trách tại sao ngươi lại mang họ Lâm".
Lâm Di Hòa chết nhưng cuộc trao đổi vẫn tiếp tục, bọn bắt cóc yêu cầu đặt tiền chuộc ở một nơi cố định sau khi kiểm tra họ sẽ cho người thả Lâm Di Hòa. Đương nhiên sẽ không có chuyện như thế xảy ra rồi, Lâm Di Hòa đã còn sống đâu?
Lâm phụ sau khi nghe theo chỉ thị của bọn bắt cóc để tiền ở ghế đợi xe buýt ở trạm số ba, ông chỉ vừa quay lưng một chiếc xe mô tô chạy ngang lấy mất balô tiền, đồng thời quăng lại cho ông một phong bì. Khi kiểm tra bên trong phong bì là một hàng địa chỉ, Lâm phụ lập tức quay xe đi đến đó, theo sau ông là một chiếc xe cảnh sát bên trong có bốn người cộng với tài xế cùng em trai của ông, hết thẩy bảy người tăng tốc đi đến địa chỉ tên bắt cóc đưa.
Đến nơi một cảnh tượng kinh khủng đập vào mắt Lâm phụ, Lâm Di Hòa bị buộc vào một sợi dây thừng treo trên xà ngang. Qua khám nghiệm cậu đã chết được hơn bốn tiếng, đến lúc này mọi người mới nhận ra "Bốn tiếng, bốn tiếng trước không phải là thời gian bọn bắt cóc mới vừa thông báo đang bắt giữ Lâm Di Hòa sao? Nói vậy.. không lẽ.."
Lâm phụ như chết ngất tại chỗ, ông chạy đến bên cạnh Lâm Di Hòa hai tay nắm lấy chân cậu mà lay, mà gọi, nhưng Lâm Di Hòa vẫn im lặng. Giờ đây ông mới nhận ra, dòng chữ trên tường, một dòng chữ đỏ chót "Lâm gia tuyệt hậu!" được viết trên đó.
Sau chuyện đó, Lâm mẫu ngã bệnh chỉ có thể cầm hơi bằng dịch dinh dưỡng cùng máy thở oxy. Công ty Lâm phụ lâm vào bế tắc khi mất đi một số vốn lớn như thế, các cổ đông khi nghe tin này không hiểu vì sao lại lần lượt rút vốn. Lâm phụ cũng không còn khả năng chống đỡ công ty nên giao toàn bộ quyền điều hành lại cho em trai Lâm Vọng của ông quản lý.
Còn về phần Lâm Di Hòa sau khi bị giết cậu đã trở lại Lâm gia cũng chứng kiến hết thảy những sự tình đang xảy ra bên trong Lâm gia. Cậu nắm rõ được bí mật ẩn sau chuyện này nhưng lại không có cách nào nói với Lâm phụ, chỉ có thể đứng đó bất lực.
Cho đến một ngày cậu nghe được một hồn ma nọ khoe khoang về chuyện được gia đình đốt xuống cho một cái Smartphone thế hệ mới, mọi người tất nhiên sẽ xôn xao tại sao hắn có thể giao tiếp được với cha mẹ hắn, thì hồn ma đó đã kể cho họ nghe về Tiêu An Nhược.
Lâm Di Hòa nghe được đã tìm đến Tiêu gia vì Tiêu gia ở thành phố A cũng là một gia tộc có tiếng. Việc tìm được cậu ngược lại rất đơn giản, nhưng khi đến nơi cậu mới phát hiện bên trong Tiêu gia có một hồn ma theo bảo vệ.
Sau khi nghe xong câu chuyện của Lâm Di Hòa, Tiêu An Nhược – một con người yếu lòng đương nhiên không kìm được nước mắt. Hơn nữa qua Lâm Di Hòa chưa nói gì cậu đã cảm thấy có chuyện kỳ lạ, thứ nhất là bọn bắt cóc có thể được thuê để bắt giết Lâm Di Hòa vì thù hận với Lâm phụ nên mới để lại hàng chữ "Lâm gia tuyệt hậu", nhưng tại sao sao đó lại còn làm liều lộ mặt đi lấy tiền chuộc. Mà cũng không hợp lý, nếu muốn giết người tại sao không trực tiếp ra tay mà còn bày nhiều trò như thế, hơn nữa bọn bắt cóc dường như cũng biết được thời gian bồn tiếng không thể chuẩn bị được ba triệu tệ. Tại sao lại làm nhiều chuyện dư thừa như thế?
Không lẽ bọn chúng muốn cả tiền lẫn mạng sao?
"Di Hòa, cậu biết người đứng sao chuyện này sao?" Tiêu An Nhược đưa mắt nhìn cậu thiếu niên trước mắt, nhìn kỹ có thể thấy cổ tay cậu có vết trói rất rõ ràng, trên cổ cũng vậy. Đây có thể nói là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với một hồn ma như thế.
"Là Lâm Vọng, em trai của cha tôi!" Trong giọng nói của Lâm Di Hòa không kìm nén được một tia căm giận, tạo hóa không cho phép vong hồn có khả năng làm loạn nếu không có lẽ Lâm Vọng đã chết trong tay Lâm Di Hòa từ lâu.
"Cả hai người đều là con của ông nội ta tuy nhiên từ trước tới nay, ông nội tôi luôn ưu ái cho cha ta hơn. Cũng vì hắn không lo sự nghiệp suốt bao năm qua chỉ dựa vào tiếng tăm cùng tiền tài của cha tôi để ra oai, khi cha tôi răn đe nói sẽ không chu cấp tiền cho hắn ăn chơi nữa, hắn đã rất tức giận, có lẽ đây là là nguyên nhân. Khi sự kiện của tôi phát sinh tên giả nhân giả nghĩa đó lúc nào cũng túc trực bên cạnh cha tôi, lo lắng quan tâm, chia sẻ nhiều chuyện với ông, lấy được lòng tin của ông không ít. Giờ đây hắn đã nắm được quyền hành của công ty rồi! Không xa nữa chức chủ tịch cũng sẽ về tay hắn thôi!" Càng nói Lâm Di Hòa càng tức giận, hồn ma người phụ nữ mới đầu còn ngăn cản không ưa gì cậu sau khi nghe xong câu chuyện bà lại bước đến bên cạnh nắm lấy bàn tay đang bấu chặt kia.
"Cậu muốn tôi phanh phui chuyện này sao? Cậu có bằng chứng!" Nói suông thì không ai có thể tin được, cái quan trọng là bằng chứng.
"Có! Lâm Vọng có một căn nhà đứng tên người tình của hắn ở tỉnh B, bên trong có ba người đang ở chình là ba tên bắt cóc, hơn nữa số tiền ba triệu tệ cũng được cất giấu ở đó, nếu có thể bắt được bọn chúng, bọn chúng nhát gan như thế tất sẽ khai ra thôi!"
Lâm Di Hòa biết được chuyện này là do khi biết được kẻ đứng sau là Lâm Vọng, cậu đã "bay" đến bên Lâm phụ muốn nói cho ông nghe nhưng cậu không thể, đến trước cổng đồn cảnh sát thì cậu không thể vào vì nơi đó chứa rất nhiều dương khí mà còn là dương khí của chính nghĩa, một hồn ma như cậu không thể đến mấy chỗ đó được.
Lâm Di Hòa hiến kế cho Tiêu An Nhược rằng cậu có thể gọi điện nặc danh đến báo rằng thấy được bọn người truy nã xuất hiện trong đó, chỉ cần cảnh sát đến đó thì sẽ tìm ra bọn chúng. Nhưng còn có một khúc mắt khác là cảnh sát chưa từng nhìn thấy mặt bọn bắt cóc cho dù đến đó nhưng bọn chúng không khai, không nhận, ai có thể làm gì bọn chúng?
"Tôi biết một người có thể tin được!" Tiêu An Nhược vỗ đùi cái bộp, đứng dậy. Tư thế muốn bao nhiêu lưu manh điều có!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]