Chương trước
Chương sau
Tiêu An Nhược cũng không thể đứng đợi Triệu Kỳ Nhiễm tới, Lục Minh thì sống chết không chịu vào. Không còn cách nào khác cậu đành phải bỏ Lục Minh ở bên ngoài, một mình bước vào trong, cậu nghĩ Triệu Lâm Nhữ để cho cậu thấy những hình ảnh đó, chắc hẳn là có ý gì đó!

"Cậu có thể nhìn thấy tôi sao?" Triệu Lâm Nhữ là người mở miệng trước và...đúng như dự đoán của Tiêu An Nhược, linh hồn nào mở đầu câu chuyện cũng điều hỏi cậu câu đó.

"Ừ!" Tiêu An Nhược bước đến bên giường, ngồi đối diện với Triệu Lâm Nhữ, trên khuôn mặt hắn có rất nhiều vết bầm, làn da trắng bệch còn làm nổi bật nó hơn nữa. Có lẽ trước lúc chết cũng không yên lành gì mấy!? Mà...ai chết yên lành mà lại nằm trong hẻm chứ!

"Vậy sao?" Trạng thái của Triệu Lâm Nhữ khiến Tiêu An Nhược cảm thấy rất kỳ lạ, thường khi những hồn ma biết cậu có thể thấy họ. Tất cả điều có chung đặc điểm là muốn bổ nhào về phía cậu nhờ giúp đỡ, nhưng Triệu Lâm Nhữ chỉ như đang xác nhận thông tin rằng cậu có thể thấy hắn, ngoài ra không có biểu hiện gì khác nữa.

"Cậu có phải muốn tôi tìm ra người đã giết cậu không?"

"Người giết tôi sao? Tôi...không biết." Đôi mắt Triệu Lâm Nhữ rõ ràng thể hiện sự hoang mang.

Triệu Lâm Nhữ lâm vào trầm tư, một lần nữa quay lại ngày hôm đó.



Hôm đó lớp Triệu Lâm Nhữ có tiết học về chính trị trong ngày đầu tiên nhưng giáo trình của hắn lại bỏ quên ở nhà, vì không muốn tạo ấn tượng không tốt ngay ngày đầu nên Triệu Lâm Nhữ đã đến thư viện định là sẽ mượn đỡ trước.

Khi bước từ trong thư viện ra hắn thấy có hai người mặc áo đen lại có những hành động rất cảng giác, đó cũng không phải là chuyện gì quá kỳ lạ nhưng lại trong thời tiết bốn mươi độ như thế này làm Triệu Lâm Nhữ thấy hơi tò mò.

Hai người đó đi vào con hẻm mà Triệu Lâm Nhữ đã được giáo viên nhắc nhở nhiều lần là không được đến đó, trên vai họ còn vác theo một bao tải trông không hợp với phong cách của hai người chút nào, nhìn cứ giống như...kẻ bắt cóc.

Lén đi theo họ vào con hẻm đó, cho đến một khúc quẹo Triệu Lâm Nhữ đã mất dấu bọn họ. Hắn cứ như lạc trong mê cung của con hẻm đó, miệt mài tìm đường vài phút Triệu Lâm Nhữ lại một lần nữa bắt gặp lại bọn người đó.

Nhưng lần này chỉ có một người, trên vai hắn cũng không thấy bao tải đâu nữa, bỗng sau gáy cảm thấy một cơn đau đớn bất chợt, trông mơ màng Triệu Lâm Nhữ còn nhớ rõ ràng là...tên đó đang cười.

Sau đó, có lẽ lâu hơn so với Triệu Lâm Nhữ tưởng tượng, hắn tỉnh lại nhưng...sau cơ thể lại nhẹ như thế, cánh tay không chống lên đất được, Triệu Lâm Nhữ nhìn sang thì thấy cánh tay đã bị quẹo, chắc đã gãy nhưng hắn không thấy đau. Định thần lại vài giây Triệu Lâm Nhữ nhìn sang bên cạnh, đôi mắt hắn mở to hết cỡ, tay chân không còn cảm giác nhưng vẫn run rẩy, chứa đựng trong đôi mắt đó là thân thể của hắn bị vứt lại một góc.

Tiếp theo những ngày sau đó, Triệu Lâm Nhữ cứ thơ thẩn khắp nơi, hắn đã đi về nhà, đã đến gặp tất cả những người quen của hắn, gặp rất nhiều người nhưng không ai thấy được hắn. Trong vô thức Triệu Lâm Nhữ quay lại ký túc xá, cứ liên tục lặp lại hình ảnh các hành động của hắn, những người lao công cứ đi ra đi vào nhưng cũng không ai thấy được hắn.

Cho đến khi Tiêu An Nhược trở lại, Triệu Lâm Nhữ cảm nhận được ánh mắt của Tiêu An Nhược đã nhìn hắn, nhưng do không chắc lắm nên Triệu Lâm Nhữ cứ tiếp tục như thế. Và...khi nghe cuộc nói chuyện của Tiêu An Nhược cùng Lục Minh, hắn chắc chắn cậu có thể nhìn thấy hắn.

"Nói vậy là, cậu không biết bọn người đó là ai? Chưa từng gặp qua sao?"

"Phải" Đối mặt với câu hỏi của Tiêu An Nhược, Triệu Lâm Nhữ vẫn đáp lại một cách bình thường, cứ như hắn ta đã quên rằng bản thân không có chút thiện cảm vào với Tiêu An Nhược.

"Nhưng cậu nhớ được khuôn mặt bọn họ, chúng ta có thể phát họa lại một chút, cậu thấy thế nào?"



"Tại sao cậu lại giúp tôi, cậu không phải rất ghét tôi sao?"

"Tôi chưa hề nói chuyện đó à nha, với lại...không phải cậu cần giúp hay sao? Tiện tay thôi! Không cần để tâm đâu"

Hơn hai mươi phút sau, Triệu Kỳ Nhiễm xuất hiện trước cửa phòng ký túc xá, thấy Lục Minh co ro ngồi bên ngoài, với tâm lý nhạy bén Triệu Kỳ Nhiễm thừa biết chuyện gì xảy ra bên trong.

Không hề báo trước, anh đẩy cửa bước vào trong, đúng như dự đoán Tiêu An Nhược đang đối với không khí trước mặt nói chuyện rất tập trung. Nhìn vào rất ư là...kỳ lạ!

"Anh đến rồi sao? Có vụ án cho anh này."

"Lần này là ai đây?"

"Đây là người ở chung phòng với tôi, sinh viên Đại học A, chắc bên anh cũng phải nhận được tin tức rồi chứ, cậu ấy chính là xác chết được phát hiện trong con hẻm phía sau trường đấy!"

"Là cậu ta!?" Triệu Kỳ Nhiễm tỏ vẻ rất ngạc nhiên, đội của anh đúng là vừa được giao thông tin về vụ án này trước đó một ngày, tuy nhiên trong tay anh đang điều tra một vụ có tính chất nghiêm trọng hơn, nên đã giao vụ án xác chết đó cho bọn Quảng Nguyên theo dõi.

Trong lúc vô ý, Tiêu An Nhược nhìn thoáng qua Triệu Kỳ Nhiễm, từ khi chia tay tại bệnh viện đến nay cũng hơn một tuần chưa gặp lại, nhưng hình như quảng thời gian vừa qua hơi khó khăn với anh thì phải. Nhìn có vẻ gầy đi một vòng, râu ria tùm lum, quầng thâm mắt cũng không thua gấu trúc là mấy. Đến khi bật tỉnh Tiêu An Nhược mới thấy lạ "Mình để ý người ta ra sao làm gì chứ!"

"Gần đây anh có vụ án nào sao? Thấy anh...hình như hơi tiều tụy." Không nhịn được cũng phải hỏi một câu.

"Cậu không xem tin tức sao? Vụ án chấn động như thế mà cậu lại không hay biết gì mới ghê, xem ra cậu bị anh trai "nuôi nhốt" rồi!"



Tiêu An Nhược sau khi nghe được hai chữ "nuôi nhốt" thì sắc mặt chợt hóa đen. Lục Minh bên ngoài vừa lúc lại nghe được Triệu Kỳ Nhiễm nhắc đến vụ án đang "làm mưa làm gió" trên kênh tin tức thì xông vào.

"Em biết vụ án đó, "giết người trả xác" phải không?"

"Giết người trả xác? Trò đùa gì vậy!"

"Chuyện là như vầy...---"

Tác giả: Vì sắp tới mình sẽ bắt đầu học kỳ mới, nên mình sẽ tranh thủ trước khi vào học cho câu chuyện một cái kết hợp lý nhất. Vì năm nay là năm cuối, với lại ngành mình học hơi áp lực nên sợ sẽ không có nhiều thời gian á.

Thời gian đăng truyện có lẽ sẽ đổi lại, có thể một tuần mình sẽ đăng từ 3 - 4 chương, tùy tiến độ. Nhưng yên tâm về nội dung nha, mình vẫn sẽ trau chuốt nó, chứ không vì gấp gáp mà làm cẩu thả, nên mọi người không cần lo. Ngày đăng sẽ linh hoạt trong tuần nên mình cũng không biết là những ngày nào, nên không thể nói rõ được!

Thân ái!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.