"Cô ấy đã mất hơn ba năm rồi, nghe nói khi về đây cô ấy đang mang thai, hai ông bà đó định đưa cổ cho Trưởng thôn làm vợ bé, mà cổ đâu có chịu, nói là phải đợi cha đưa bé quay lại."
"Căn chòi trên đó là nơi cô ấy và đứa con sống ba năm trước, cô gái không chịu theo sự sắp đặt của cha mẹ, hai ông bà đó đã đuổi cô ra khỏi nhà, hàng xóm thấy thương tình đã cho cổ tá túc ở đó."
"Đứa bé sao? Cô gái vừa mất, hai ông bà đã đưa nó vô trại mồ côi ngoài thôn rồi, tôi nghe nói hai ông bà đó chỉ để đứa bé lại thôi, nói là lụm ngoài đường, còn không chu cấp gì cả."
"Cô ấy được chôn trên nghĩa trang gần ruộng bắp đấy, là hàng xóm hỗ trợ cả, hai ông bà còn làm dữ không cho đặt gần mộ phần tổ tiên nhà họ nữa. Thật là nhẫn tâm!"
Lời nói của những người hàng xóm cứ văng vẳng bên tai Vương Văn Thức, đối với họ có lẽ chỉ là muốn giết thời gian bằng việc một người hàng xóm xấu xa như thế nào, nhưng đối với hắn, từng câu từng chữ cứ như con dao bén nhọn đâm từng nhát từng nhát vào người hắn.
Nhìn di ảnh người con gái trên bia mộ, cô vẫn thật đẹp, cứ như lần đầu hắn gặp cô. Vẫn là đôi mắt đó, trong sáng, linh hoạt; vẫn là đôi môi đó, nhỏ nhắn xinh xắn, từng nét từng nét trên khuôn mặt cô được hắn một lần nữa phát họa lại.
"Anh đến trễ rồi!" Đúng, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-la-canh-sat-khong-toi/2555452/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.