Tiêu An Nhược vẫn không hiểu được những lời Y Ân nói, Y Ân với khuôn mặt vẫn còn chút sắc trắng thể hiện sự không khỏe, cậu nằm nghiêng trên giường bệnh, cả người như nhờ vào khung giường được nâng lên mới có cảm giác đang ngồi dậy. Nhưng từng lời cậu nói ra lại khiến Tiêu An Nhược cảm thấy bản thân vẫn chưa trải qua đủ.
Có lẽ cậu đau khổ khi biết cái chết của mẹ là do người cha cậu từng kính trọng gây nên, cậu sẽ tuyệt vọng khi biết người thân mình là kẻ ác tàn nhẫn trong cách nói của người khác. Tuy vậy, cậu đã có hơn mười năm được sống trong sự bảo bọc, kẻ hầu người hạ từng việc, nói không ngoa thì cậu chưa bao giờ biết đói là gì, chưa biết lạnh là cảm giác như thế nào, chưa biết sợ là trải nghiệm ra làm sao, giờ đây nghĩ lại, Tiêu An Nhược phải đích thân phỉ nhổ bản thân: "Mười năm qua mày đã làm được cái quái gì?"
"Khi biết được bản thân có thể nhìn thấy linh hồn, tôi đã nghĩ có lẽ giống như mấy quyển tiểu thuyết mà mình hay đọc, tôi sẽ trở thành một người rất quan trọng, một người sẽ xông vào bọn hắc ám xấu xa giải cứu thế giới hoặc một ngày nào đó một vị thần tối cao nào đó sẽ xuất hiện và nói với tôi "Con là người được thần chọn, con đã vượt qua bài kiểm tra, giờ thì đi đánh quỷ vương đi!", những chuyện như thế cứ luôn lẩn quẩn trong đầu tôi." Có thể nói Tiêu An Nhược là một người đặc biệt ngây thơ, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-la-canh-sat-khong-toi/2555408/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.