“Mấy việc này không trì hoãn được nữa, bụng em không chờ được. Mẹ em chắc vài hôm nữa lại lên, chắc vậy!” Ngưu Lực Phàm có chút bất an chọc chọc vào bát chè. Tôi hỏi: “Anh sợ à? Chuyện lần trước em không thấy được nhiều thứ, không biết mọi người đã làm cái gì, nhưng có lẽ là vô cùng khủng bố.” “Tốt hơn cả là cả đời này em không biết và đừng nghĩ tới, nếu biết được, em đừng mong có thể ngủ ngon.” Buổi chiều, Ngưu Lực Phàm đi siêu thị mua đồ về nấu ăn. Hắn ở đây thì phần lớn đều là do hắn nấu ăn, vô cùng biết điều. Đồ ăn chuẩn bị xong, chúng tôi chờ Tông Thịnh về. Lúc anh về còn mang theo cuốn giới thiệu về Ưu Phẩm. Ngưu Lực Phàm không nể mặt mà nói: “Giờ này còn tâm trạng nghiên cứu thiết kế à, mấy bữa nữa còn sống không vẫn còn chưa biết đó.” “Nếu như chỉ vì thế mà buông xuôi không làm gì, vậy thì tồn tại hay chết cũng có gì khác nhau đâu?” Tông Thịnh nhìn thấy Ngưu Lực Phàm ở đây nên đã biết kết quả rồi. Ngưu Lực Phàm hôm kia vì mẹ tôi nên mới rời đi, giờ hắn quay lại cũng coi như rõ ràng ý định rồi. Lúc hắn rời đi, chúng tôi cũng không nghĩ hắn sẽ không đứng bên chúng tôi nữa, chỉ là tạm rời đi làm gì đó thôi. Ăn tối xong, hai người lại bắt đầu nghiên cứu kế hoạch. Giờ các công cụ đã chuẩn bị xong, địa điểm thì quyết định là tại Sa Ân. Ngưu Lực Phàm cũng hỏi: “Đổi địa điểm không được sao? Bên chỗ đó giờ vẫn là một mảnh phế tích, lập kết giới gì đó có chút khó khăn.” “Thẩm Kế Ân hiện tại đang ở đâu không ai biết được. Chúng ta lựa chọn chỗ đó cũng chỉ do xác suất gã ở đó là cao nhất. Nếu như gã vẫn không chịu xuất hiện, thì mọi việc đều vô dụng thôi.” “Ở đó âm khí nặng quá, sợ sẽ xảy ra chuyện.” Nghe hai người bọn họ nói chuyện, tôi vừa muốn nói vài câu, Tông Thịnh liền nói: “Chuyện này em đừng tham dự.” Tôi nghe xong thì phản đối: “Tuy giờ em có bầu, nhưng mà em vẫn phải tham dự, mục tiêu kế tiếp rõ ràng là em, dù giờ mình dùng mẹ gã làm mồi nhưng lỡ như gã chạy thoát khỏi kết giới xong chạy qua giết em thì sao? Tới chừng đó, mấy anh nghĩ mấy anh lái xe nhanh hơn hay gã vút một cái xuất hiện trước mặt em nhanh hơn? Không biết chừng xe chưa kịp nổ máy gã đã bò từ trong TV ra rồi. Nếu như em đi cùng hai người, thì cho dù gã chạy thoát thì các anh vẫn có thể ngăn cản gã mà!” Ngưu Lực Phàm liền nở nụ cười: “Ưu Tuyền, còn từ TV bò ra nữa. Trí tưởng tượng của em hay ghê. Nhưng mà, cũng có lý. Tới chừng đó em ở trong văn phòng vách kính chờ mọi người là được rồi.” Tôi suy nghĩ rồi nó: “không cần xa vậy. em ở trạm xe buýt ven đường chờ là được! Nếu ở trong văn phòng lỡ gã chạy ra rồi có gì lại ảnh hưởng tới Ưu Phẩm nữa!” Tôi và Ngưu Lực Phàm cứ thế ngươi một câu ta một câu nói, Tông Thịnh sau cùng nghe không nổi nữa: “Tức là không tin tôi sao hả?” “Không phải vấn đề là tin hay không tin, mà là vấn đề an toàn đó.” Thảo luận một hồi, Tông Thịnh không có quyền lên tiếng, mọi chuyện chúng tôi quyết định cứ thế mà làm. Thấy Tông Thịnh bắt đầu tính toán thời gian sao cho lợi nhất, Meo_muptrong lòng tôi không khỏi lo lắng, mới yên ổn được vài tháng mà giờ lại gặp chuyện thế này, mà còn là chúng tôi chủ động nữa chứ. Chúng tôi sau cùng quyết định là sau hai ngày nữa, sớm hơn tưởng tượng nhiều. Nhưng thôi sớm một chút cũng tốt, không thì ngủ cũng chẳng yên. Hôm sau, Tông Thịnh đi làm, Ngưu Lực Phàm và tôi đi cùng. Tôi ngồi phơi nắng dưới tán dù trước văn phòng, nhìn hai người bọn họ cầm thước đo, la bàn đi đo đạc tới lui bên kia. Tiểu Trần chạy tới hỏi tôi có phải Tông Thịnh định mua luôn miếng đất bên kia không. Tuy hiện giờ công ty dòng tiền chưa tốt, nhưng doanh số bán của Ưu Phẩme o m u p lại rất tốt, hoàn công rồi thì tiền bạc không cần lo nữa. Tôi chỉ uống nước, cười cho qua chuyện. Tôi không thể nói được với hắn, nhưng lỡ như ông hỏi thì thật không biết phải nói thế nào. Hơn 11 giờ, xe ông chạy từ ngoài vào. Một lúc sau ông đã ngồi bên cạnh tôi, nhìn Tông Thịnh ôm la bàn đi tới đi lui bên kia hỏi: “Tông Thịnh muốn làm sao?” “Chắc anh ấy tính mua đất bên kia ạ.” “Bậy bạ!” Ông tự nhiên hét to làm tôi giật mình. Ông là người luôn cẩn trọng, chuyện đầu tư hết sức cẩn thận. nếu không phải Tông Thịnh cương quyết đòi thì ông cũng chưa chắc đã đồng ý đầu tư vào Ưu Phẩm. Còn bây giờ, tài chính còn chưa vững mà đã nghĩ tới mua đất thì càng không thể nào. Tôi rụt đầu. Ông rất ít nói, cũng luôn nghiêm khắc, nên ông đột nhiên hét to làm tôi rất sợ, nhưng cũng không dám nói thật với ông. Tông Thịnh cuối cùng cũng quay lại. Ngưu Lực Phàm còn đứng lại sửa sang lại thước đo cùng la bàn gì đó, Tông Thịnh vừa đi vừa nhìn cuốn sổ trong tay. Sổ không lớn, nhưng viết vẽ gì đó tôi không hiểu. Ông lạnh mặt gọi Tông thịnh vào công trường với ông. Mèo Mứp dịch và đăng tại Facebook và g a c s a c h . c o m Tông Thịnh vừa đi, Ngưu Lực Phàm liền ngồi cạnh tôi hỏi: “Nhìn ông có vẻ giận dữ.” “Ừ, ông hỏi em mọi người đnag làm gì, em biết nói sao giờ, đành nói chắc mọi người tính mua đất bên đó.” “Tức giận là đúng rồi. Đất đó ai dám mua! Bên này cung tiễn sát khí bắt tới, bên đó là hút tài, bên này phát tiễn. bên đó chỉ nên làm công viên, khu mảng xanh này nọ thôi. Bên này là phố buôn bán, ở bên này dạo mệt mỏi, qua bên kia ngồi nghỉ.” Ngưu Lực Phàm vừa nói, vừa cầm cuốn sổ ban nãy của Tông Thịnh lên. Tôi đưa tay ra: “Em xem với.” Tôi kéo cuốn sổ tới trước mặt. Trên sổ có vẽ một bản đồ, tôi lần đầu tiên phát hiện Tông Thịnh vẽ bản đồ lợi hại đến vậy, tôi không hiểu gì về huyền học, nhưng đọc vẫn có thể hiểu cờ phướn để ở vị trí nào, vị trí đặt cái hộp bát bảo trục, rồi mẹ Thẩm hàm sẽ đứng ở đâu. Vẽ cả đường lui cho mẹ Thẩm Hàm, cả vị trí của tôi khi đó, vẽ cả trạm xe buýt cách đó khoảng 30m. Ngưu Lực PHàm rút cuốn sổ ra khỏi tay tôi: “Em xem có hiểu gì đâu, dù sao thì, tới chừng đó kêu em đứng đâu thì đứng yên đó, bọn anh bàn bạc rồi, sẽ có nhiều thứ biến số lắm. Lần này bọn anh sẽ cố gắng để không có thương vong. Anh đi trước đây, chút em nói với Tông Thịnh hộ anh một tiếng. Tối anh sẽ nấu cơm chờ hai người về.” [Có ai cảm thấy đọc phiên ngoại thấy nó kute lạc lối không vậy? Mèo thấy nó hồi hộp, nhưng lại kute hơn chính truyện kinh khủng luôn á.] Ngưu Lực Phàm vừa đi, tôi liền trầm tư suy nghĩ. Ban nãy hắn nói “cố gắng không có thương vong”. Được không? Thật ra, khi bắt đầu nói tới chủ động đối phó Thẩm Kế Ân, tôi đã nghĩ tới việc sẽ có người bị thương, thậm chí sẽ thua trong trận chiến này. Thật sự có thể không xảy ra thương vong sao? Tôi nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện ra hình ảnh tôi đâm cây trâm vào ngực Tông Thịnh, cả người anh bê bết máu. Thật sự, có thể không có thương vong gì sao? Còn lại nửa ngày, thời gian trôi qua thật nhanh. Ngưu Lực Phàm nói chuẩn bị giá để phướn nên nhìn qua cũng đã thấy mấy cái cột trên bãi phế tích bên kia đường. Buổi tối đó, tôi đã gặp lại mẹ của Thẩm Hàm. Bà ta mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, đi giày đế bằng, hình ảnh khác xa trước đây. Con gái mới mất, tuy bà ta không nuôi nấng con một ngày nào, nhưng lúc Thẩm Hàm chết nhìn bà ta rất đau khổ, giờ gặp nhau thì lại trang điểm đậm đến như vậy? bà ta đánh phấn dày cộp, mặt trắng bệch cả ra. Trắng như ma vậy. Nhìn bà ta đã bình tĩnh lại, nhưng rất ít nói. Chúng tôi tụ tập cùng ăn một bữa cơm, coi như là liên hoan trước đêm phản kích. Lần trước, chúng tôi có rất nhiều người, có cả Ngưu tiên sinh, vậy mà giờ thì ông ấy đã lựa chọn rời bỏ đi. Bữa tối tổ chức tại một quán ăn theo mô hình nông trại ở gần nhà. Chúng tôi bao một phòng riêng, gọi một bàn lớn đồ ăn. Ngưu Lực Phàm thậm chí còn gọi cả bia. Tôi thấy Tông Thịnh không phản đối, thậm chí còn chủ động khui bia thì nói: “Tối nay quan trọng, thậm chí còn ảnh hưởng sinh tử nữa, sao anh còn uống nữa?” Ngưu Lực Phàm ha hả cười: “Không uống, anh sợ anh biến Ngưu tiên sinh đó, lỡ đâu Thẩm Kế Ân xuất hiện thì anh bỏ chạy rồi sao?” “Uống thì uống đi.” Tông Thịnh cũng nói. Anh vốn tửu lượng cao nên không quan trọng chuyện này. Tôi nhìn mẹ Thẩm Hàm ngồi bên cạnh mình, mặt bình tĩnh quá mức. Chuyện chúng tôi sắp làm, bà ta khóc cũng đúng, mắng chửi chúng tôi cũng là bình thường, nhưng bà ta lại bình tĩnh vô cùng, bình tĩnh hơn nhiều so với những gì đáng ra bà ta phải thể hiện. “Cô à?” Tôi kêu, bà ta từ từ quay đầu lại, tôi nói: “Nếu cô cảm thấy quá khó xử thì cứ mặc kệ bọn tôi đi.” Bà ta vẫn không nói gì, cầm đũa bắt đầu ăn. Đột nhiên trong đầu tôi nghĩ tới bốn chữ “Không có linh hồn”. Hiện tại, tôi có cảm giác như bà ta đang không có linh hồn, bảo làm gì thì làm thế. Bữa tối này, mọi người đều tập trung vào ăn uống, bọn họ cũng chẳng nói cụ thể là định làm cái gì. Dù sao thì việc tôi phải làm cũng chỉ là đứng im ở chỗ đó, còn mẹ của Thẩm Hàm cũng chỉ là đứng đó, chờ tới khi Ngưu Lực Phàm gọi thì chạy ra là được. Mọi chuyện cụ thể thì hai nam nhân kia đã tính toán rất nhiều. Bà bầu như tôi đã tới những tháng cuối của thai kỳ nên rất hay đi vệ sinh, một bữa cơm mà đã đi tới hai lần. Lần thứ hai tôi đi, Tông Thịnh cũng đi cùng. Toilet nằm ở dưới tầng trệt. Khi tôi ra khỏi phòng vệ sinh, Tông Thịnh đang đứng ngắm nghía bật lửa trong tay, dường như đang đợi tôi ra. Từ sau khi tôi mang thai anh ít hút thuốc đi rất nhiều, cho dù có hút cũng không bao giờ hút trước mặt tôi. Tôi nói khẽ: “Mẹ Thẩm hàm sao không nói tiếng nào nhỉ, cứ thấy quái quái sao đó, như mất hồn ấy.” TÔng Thịnh kéo tôi lại, nghiêng đầu nói khẽ: “Bà ấy đã không còn hồn phách, bên cạnh em chỉ là một khối hành thi – là xác chết biết đi. Anh cũng không tìm được dấu vết của hồn phách bà ấy, thằng nhóc này dạo này giỏi thật, biết làm cả kêt giới khiến bọn anh không truy lùng được vết tích gã trốn trong người mẹ Thẩm Hàm. Tôi lạnh người, nghĩ lại mình ngồi bên cạnh bà ta nãy giờ, không một lời nói, mặt thì trắng bệch, thì ra là thế. “Tông Thịnh?” Tôi lo lắng gọi thành tiếng. Anh tới gần tôi, đưa tay vuốt tóc tôi nói khẽ: “Không cần sợ hãi, đi vào ăn cơm, coi như không biết gì hết. Chút nữa, em cứ đứng đúng vị trí, cảnh giác bà ta một chút, mọi chuyện cứ để cho anh và cùng Ngưu Lực Phàm tới xử lý.” Tôi cắn môi. Anh khẽ hôn lên môi tôi: “Đừng lo lắng, sẽ không có việc gì.” Hèn gì lần trước Thẩm Hàm về, chưa gì Thẩm Kế Ân đã biết. M e 0 m v p Vậy, kế hoạch của chúng tôi lúc này có lẽ gã cũng biết rồi, mà từ giờ tới lúc hành động cũng chỉ có vài giờ đồng hồ, không thể đổi kế hoạch được. Gã đã xử lý xong mẹ mình, kế tiếp sẽ là tôi. Rõ ràng biết người ta muốn giết mình vậy mà còn ngồi ăn cơm cùng. Tông THịnh khẽ thì thầm: “Kệ chuyện gì xảy ra, tin anh, em hiểu không Ưu Tuyền? Dù em thấy cái gì, xảy ra cái gì, cũng phải tin tưởng anh. Đêm nay chúng ta không có đường lùi. Nếu không phải Ngưu Lực Phàm giữ chân gã, anh cũng không có khả năng nói mấy lời này với em. Tin anh! Chúng ta đều sẽ bình bình an an, mặc kệ chuyện gì xảy ra, nhớ tin anh!” Tôi gật đầu thật mạnh. Vừa lúc này có một người phụ nữ la lối: “Chiếm hầm không ị phân à? Nói gì thì đi chỗ khác, đứng ngay cửa phòng vệ sinh vậy, mấy người không cần người khác cần…” Đang nói, bà ta im bặt vì Tông Thịnh đã trừng mắt với bà ta, anh không đeo kính nên đôi mắt đỏ rực đầy sát khí vừa nhìn qua bà ta đã im bặt, lặng lẽ đi ra chỗ khác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]