Tôi đứng trước vách kính! Tôi nhớ lại những gì đã qua như một thước phim quay chậm. Tôi đã từng có thời gian cho rằng ông ta là người yếu đuối, vì muốn trốn tránh mọi chuyện mà lẩn trốn bao năm qua, ít nhất vẫn là đứng ở bên phía chúng tôi.
Tôi đã từng có thời gian cho rằng, ông ta là ba của Ngưu Lực Phàm, vì yêu con nên không muốn con bị cuốn vào vòng nguy hiểm mà giấu diếm mọi chuyện.
Nhưng giờ tôi mới biết, có những người khi chúng ta ngỡ đã hiểu rõ ràng, nhìn thấu được hết, nhưng ông trời lại chứng minh rằng chúng ta đã nhìn lầm.
Tôi không biết mình đã đứng ở đó trong bao lâu, đến khi tôi tỉnh táo lại, vội vã rời đi thì vừa lúc cảnh sát tới. Tôi cúi đầu, không nhìn cảnh sát một cái nào, nhưng tôi vẫn cảm giác được người cảnh sát đi sau quay đầu lại nhìn tôi.
Tôi có cảm giác không tốt, không thể diễn tả, nhưng chính là không tốt!
Lúc vào thang máy, tôi ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy được người cảnh sát quay đầu lại nhìn tôi. Tôi vẫn còn ấn tượng với ông ta, khi cười, khuôn mặt đầy nếp nhăn. Trán rộng, và cao. Tông Thịnh nói, từ trán và tướng mạo của ông ta, có thể nói đó chính là một người có trí nhớ rất tốt, có khả năng điều tra phá án. Có khi nào, chỉ gặp một lần ông ta đã nhớ tôi không? Ông ta đứng ở cửa phòng bệnh quay đầu lại chính là do đã nhớ ra tôi là ai?
Thang xuống tầng 2 thì cửa mở. Mẹ tôi bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746429/chuong-358.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.