Thấy tôi xuống xe ba lập tức la to: “Ưu Tuyền đã trở lại rồi! Về rồi thì tốt rồi, muốn ăn gì thì nói mẹ đi mua, con nhìn đi, nhà mình sửa lại thế này nhé, con xem đi, ba viết lên giấy hết rồi.”
Ông còn chưa nói xong thì Tông Thịnh đã xuống xe đi tới trước mặt ông. Ba tôi trước giờ chưa hề dám nhìn thẳng vào mặt Tông Thịnh, ông rụt cổ nói: “Tông Thịnh cũng đã trở lại. Muốn ăn cái gì…”
Tông Thịnh gỡ kính râm xuống, rút lấy tờ giấy trong tay ba nói: “Lúc này Ưu Tuyền đang mang thai nên không nên sửa nhà. Nếu như nhất định phải sửa vậy thì để cô ấy sang nhà con ở. Nhưng hiện tại, nhà con đang trong tình trạng phải bồi thường này nọ, nếu sang đó ở có thể bị ảnh hưởng, chắc ông hiểu tình trạng sẽ ra sao, tới chừng đó không chừng còn không có tiền cho ông sửa nhà nữa.”
Ba tôi sửng sốt: “Cậu đây là muốn đi nói hộ bà mình sao?”
“Không phải là không cho ông tiền sửa nhà, mà trong lúc Ưu Tuyền mang thai thì không thể sửa nhà. Đây là tục lệ! Đừng có quá hứng thú mà quên hết những chuyện quan trọng như vậy!”
Ba tôi đột nhiên gật đầu: “Đúng rồi, đúng rồi, tôi nhớ rồi! Tôi không phải là chỉ mang qua cho bác nó xem thôi sao? Chỉ xem thôi, không có động thổ đâu. Còn nữa, hai đứa vào nhà đi, mẹ nó đâu rồi, đi mua đồ ăn cho tụi nó đi, tôi đi sang nhà bác nó đây.”
Tôi thở dài. Ba tôi đó, chẳng lẽ tôi không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746389/chuong-340-2.html