Làm thủ tục chuyển viện thật sự phiền toái, đến khi tôi nằm vào giường bệnh thì trời đã tối đen. Trải qua một ngày dài mệt mỏi, bụng tôi có chút trì trì. Kết luận của bệnh viện bên này cũng không khác bên kia cho lắm, cách điều trị cũng tương tự.
Ngưu Lực Phàm gọi cho Tông Thịnh thông báo mọi việc. Tôi thì gọi báo tin cho bà, còn mẹ thì gọi cho ba.
Mọi chuyện xong xuôi hết cũng đã 9 giờ tối. Tôi vốn tưởng ngày hôm nay cứ thế thôi, không ngờ 12 giờ hơn thì Tông Thịnh đi tới bệnh viện.
Không chỉ là tôi không nghĩ tới, mà mẹ cũng không nghĩ tới.
Bệnh viện Bà mẹ và Trẻ em trang hoàng hoàn toàn khác với bệnh viện thành phố, trên tường dán đầy hình ảnh đáng yêu mà trẻ con thích, đèn cũng màu tự nhiên nhu hòa, tới rèm cửa cũng có hình công chúa Bạch Tuyết, cửa sổ hình tròn giống như trong truyện cổ tích. Tông Thịnh dáng người cao lớn, lại mặc một bộ đồ đen bước vào nhìn hoàn toàn không hợp với bối cảnh nơi đây.
Phòng bệnh bên này, một phòng hai giường, nhưng không biết Ngưu Lực Phàm xoay sở ra sao mà tôi ở trong phòng chỉ có một mình tôi là bệnh nhân.
Lúc Tông Thịnh đi đến, mẹ đã ngủ ở trên giường bên cạnh. Suốt một ngày này, mẹ cũng rất mệt, thu gom đồ ở bên kia, rồi lại sắp xếp đồ bên này.
Còn tôi, lại hóa ra không ngủ được.
Không chỉ do bụng ẩn ẩn đau, mà còn do hôm nay đã làm những việc đó khiến cho lương tâm cắn rứt. Tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746335/chuong-317-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.