Tôi dám chắc, trước khi ông, bà, và cô về quê, thì sẽ không ai biết là anh đã từng bị đánh. Trong mắt bọn họ Tông Thịnh vô cùng cường hãn, sẽ không có khả năng anh đứng yên cho người t a đánh.
Chỉ là Tông Thịnh vì cái nhà này mà chịu ủy khuất nhưng lại chẳng có ai biết. Còn khiến cho người ta cảm thấy bao năm qua anh không về nhà, trở về thì thành ra một phá gia chi tử.
Tông Thịnh nhìn tôi hỏi: “Em sao rồi? Không bị thương chứ?”
Tôi nhìn anh, khuôn mặt bạc cả ra vì mệt mỏi.
“Em không sao. Anh không ngủ mấy ngày rồi, về ngủ trước đi.” Tôi nhẹ nhàng đẩy anh. “Em không sao, mẹ còn ở đây, ông đã có bà và cô chiếu cố, anh về nhà ngủ một chút đi!”
Tông Thịnh gật gật đầu nói: “Ừ.” Sau đó anh quay sang phía bà cô nói: “Nếu cô yêu cái nhà này như vậy, vậy phiền cô đi tìm chú Thành đi. Những người bị nạn ở khu mỏ đã cứu ra hết cả, 3 người không sao, 1 người bị vết thương nhẹ, hai người gãy xương. Chú Thành đã an bài bọn họ nằm viện, cô thay mặt nhà của chúng ta đi an ủi một chút đi!” Nói xong Tông Thịnh liền rời đi.
Cô nhìn anh rời đi thì trừng mắt nhìn tôi:
“Mày không cần phải nói hộ nó. Nếu nó đi khỏi thì mày chẳng là cái gì trong nhà tao cả. Mày còn chẳng phải chỉ vì tiền sao? Giờ mọi chuyện đã như vậy, hai đứa mày vui không? Nếu nó không về chẳng phải mỗi ngày đều bình yên trôi qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746320/chuong-310-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.