“Tông Thịnh đâu? Chưa quay lại sao?” Tôi ngẩng đầu nhìn quanh, thật sự chưa quay lại.
Cách đó không xa có vài nhân viên cứu hộ đang ngồi ngủ, một nhóm thân thích người bị nạn vẫn đang khẩn trương lo lắng không ngủ nổi. Lại có người nhà của những người chỉ huy cứu hộ đưa đồ ăn tới, nhưng tôi, chẳng có cái gì. Trong mắt người khác, tôi cũng là một kẻ mắc sai lầm.
Nhưng mặc kệ mọi người thấy thế nào, tôi chỉ muốn biết Tông Thịnh hiện đang ở đâu? Anh rời đi là để đuổi theo Lão Bắc, lẽ ra nên trở lại rồi. Rốt cuộc, anh đã theo Lão Bắc đi đâu? Không trở lại, có khả năng là đuổi kịp rồi. Đuổi kịp nhưng chưa về là tại sao? Tôi nghĩ, rồi chậm rãi đứng lên, cảm thấy bụng đau đến run người. Tôi vội cúi gập người ôm bụng. Nghỉ ngơi cả đêm mà vẫn đau đến vậy, cái đá kia thật sự nặng.
Thấy tôi đứng lên, mẹ vội chạy lại đỡ, nhưng tôi thấy mẹ cũng đã loạng choạng, không đứng vững nổi.
“Mẹ, mẹ về nhà nghỉ ngơi đi, con không sao. Bọn họ có tức giận đến đâu cũng không đánh chết con được đâu.”
“Nói bậy bạ gì đó. Mẹ không sao, con muốn đi đâu?”“Con đi vệ sinh.” Tôi cố ý nói to để mọi người đều nghe thấy, nếu không họ lại cho rằng tôi bỏ trốn.
Lúc này mẹ mới buông tôi ra, nhìn tôi đi về phía nhà vệ sinh tạm.
Tôi vẫn ôm bụng, đi thật chậm. Trong bụng truyền tới cảm giác đau đớn khiến tôi thật bất an. Tôi nghĩ tới lần sảy thai trước, cơn đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746316/chuong-309-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.