“Chuyên viên tư vấn bất động sản của dự án Ưu Phẩm.”
“Ơ!” Tôi kinh ngạc.
Anh ta cười nói: “Ban nãy tôi vẫn đứng đây nhìn em, đặt cọc hai vạn thì có thể sử dụng được năm vạn, anh biết rồi.”
“À…” Tôi có chút xấu hổ nhìn, thật sự không nhận ra anh ta là ai.
“Mạc Phi, em không nhớ sao?”
Tôi chợt nghĩ ra, chẳng lẽ là người theo đuổi tôi năm lớp 11 sao? Khi đó, bà Tông Thịnh nghe trong thôn nói ra nói vào nên mua một đống đồ mang tới trường, lấy danh nghĩa của tôi để thông báo cho mọi người biết chuyện tôi đã có hôn ước. Thái độ bà vô cùng cường thế khiến tôi mất mặt không nói làm gì, mà còn làm cho tôi không có một ai dám cưa cẩm, cũng chẳng có nổi một người bạn.
Mạc Phi cười nói với tôi: “Thật sự không nghĩ tới gặp em ở đây. Em làm việc ở Ưu Phẩm à?”
“À, vâng. Thật sự trái đất tròn ghê.”
“Ừ, thật sự thành phố này cũng rất bé.” Mạc Phi cười với tôi, có chút thẹn thùng. Nếu không phải anh ta gọi trước, có lẽ tôi cũng không nghĩ tới người trước mặt mình là Mạc Phi. Trong trí nhớ của tôi Mạc Phi luôn mặc một bộ đồ thể thao, anh ta rất cao, là vận động viên trong đội tuyển của trường. Giờ, anh lại mang túi thế này có cảm giác là nhân viên văn phòng.
Mạc Phi nói: “Giờ là lúc tan tầm, để tôi giúp em phát tờ rơi, dù cho không hiểu về dự án của em nhưng tôi có thể phát giúp đó, đưa tôi nào.”
“Không cần...” tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746308/chuong-305-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.