Xe về tới sân, tôi im lìm không nói một cậu, xuống xe đi thẳng vào nhà. Tôi mệt quá, chả muốn nói gì, hiện tại chỉ muốn vào nhà, nằm nghỉ, không muốn nghĩ tới bất cứ điều gì nữa cả.
Ngưu Lực Phàm đứng ở phía sau hỏi: “Em thật không có việc gì chứ? Nếu không sao thì anh đi trước. Anh chạy sang thôn bên kia xem có gặp ba anh không, ban ngày hai người đi không gặp thì tối anh ghé thử. Tông Ưu Tuyền, em có nghe anh nói không? Em không sao thì anh đi đó nha.”
Tôi mở cửa đi vào nhà, quay lại cố cười với hắn một cái rồi đóng cửa lại.
Ngoài cửa vang lên tiếng xe hắn lái đi, trong nhà tôi lê bước, mang theo khuôn mặt đầm đìa nước mắt mà nằm trên sô pha trong phòng khách.
Tôi thật sự quá mỏi mệt. Nằm xoài như vậy cuối cùng cũng có thể thả lỏng, nghỉ ngơi một chút rồi. Tôi nhắm mắt lại. Dường như chỉ trong vài giây tôi đã chìm vào giấc ngủ, thậm chí tôi không thể phân biệt là mình ngủ, hay là đã hôn mê.
Trong mộng, tôi lại quay trở lại nhà vệ sinh kia, lại thấy con quỷ không có mặt bàn tay lạnh băng sờ mặt tôi muốn xé xuống, nói với tôi là ả muốn khuôn mặt của tôi. Tôi lại mơ thấy ả với cái mũi bị cắt sứt sẹo, khuôn mặt lồi lõm đầy vết dao đòi rạch mặt tôi giống như ả.
Tôi biết rõ mình đang nằm mơ, vì khi tôi cố gắng bỏ chạy thì phát hiện mình không chạy được.
Tôi đạp mạnh chân, nhưng tôi không thể chạy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746302/chuong-303-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.