Ngón tay lạnh băng của ả ta vươn tới, vuốt lên mặt tôi, cảm giác rét lạnh bao trùm toàn thân tôi khiến tôi nổi hết da gà. Tôi run rẩy nói: “Nói cho ta biết đi đã, nếu không thì ta sẽ dùng dao tự rạch mặt mình!”
Tôi nói, vẫn không dám quay mặt đi, sợ rằng mình mà nhìn thấy khuôn mặt kia chân tay sẽ mềm nhũn không còn suy nghĩ được gì nữa.
“Không!” Ả thét lên chói tai. “Nhiều năm như vậy, ta mới gặp được một nữ nhân tiến vào, ta mới chỉ nhìn thấy có một khuôn mặt! Cho ta! Ta muốn đi ra ngoài!”
“Vậy trước hết ngươi nói cho ta, kẻ đem ta ném vào tới mặc cái gì, trông như thế nào.”
Tôi vừa nói, vừa lấy chìa khóa trong túi ra để chứng minh quyết tâm của mình. Tôi cũng lấy cây trâm gỗ sét đánh trong cổ áo ra, nắm chặt trong tay, xoay người sang chỗ khác, nhắm mắt lại, không nhìn mặt ả. Tay cầm chìa khóa tôi để lên trán: “Ngươi không nói ta liền cắt lên mặt, tới đâu thì tới.”
Tôi nhắm chặt hai mắt lại không nhìn mặt ả, nhưng tôi nghe giọng ả rất khẩn trương: “Là một lão già, lão tiên sinh mặc áo vải bố đen, đeo một cái ba lô đen, trên tay còn có một cái túi, quai đeo túi bằng dây thừng cột theo hai cái ghế gỗ! Giờ thì, đưa mặt cho ta!”
Tiên sinh hai mươi tệ! Là ba của Ngưu Lực Phàm! Kẻ nói cho chúng tôi biết về ký lục của khách sạn Sa Ân! Quả nhiên là lão!
Tôi khiếp sợ không nói nên lời. Quả thực trước đây tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746299/chuong-302-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.