Tôi vươn tay đánh lên tay cô ấy, âm thanh vang lên vang dội. Trong đầu tôi như sung huyết, chỉ muốn chứng minh cho Thẩm hàm xem, bất kể hậu quả ra sao. Tôi lục lọi đồ trong túi, tìm xem có thứ gì có thể cắt vào da mình để nặn ra chút máu.
Tông Thịnh và Vương Càn là anh em quỷ thai cùng cha khác mẹ, bọn họ chỉ cần chút máu là có thể liên lạc được. Mà tôi, đã uống không ít máu của Tông Thịnh, theo khoa học thì không giải thích được, nhưng máu tôi, thật sự có thể dùng để liên lạc cùng Vương Càn.
Tôi tìm thấy một cây kéo tỉa lông mày bé tí, đầu nhọn cong lên từ trong túi. Thẩm Hàm đứng bên cạnh tôi nhìn, tôi liền không do dự mà dùng kéo cắt vào ngón trỏ.
Tôi cau mày, đau quá! Kéo thì cùn, tôi phải cố hết sức mới có thể tạo thành vết thương.
Nhưng cũng may, tôi chỉ làm một lần thì vết thương đã bật máu. Tôi nhìn đầu ngón tay rướm máu nhưng lại bình tĩnh lạ kỳ. Chúng tôi đang ở trong thang máy, Thẩm Hàm thì đang ở bên cạnh, cơ hội tốt thế này không biết khi nào sẽ quay trở lại, tại sao tôi lại không thử chứ? Chỉ cần dũng cảm thêm một chút là có thể giúp Tông Thịnh giải quyết được đọa họa trong bụng Thẩm hàm kia rồi.
Tôi cổ vũ bản thân, rồi dùng ngón tay máu ấn vào bên dưới phím thang máy. Chính là chỗ mà lần trước, tôi nhìn trong gương thấy Vương Càn ấn ngón tay vào. Máu tôi in lên, nhưng thang máy lại không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746270/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.