“Tông Thịnh, anh từ từ nào, ban nãy anh nói với Tiểu Mễ vậy là sao? Anh làm gì giống người đi bát quái giới thiệu bạn trai cho người khác.”
Tông Thịnh đi phía trước ngừng lại, lấy nón bảo hộ màu vàng gần đó đội lên đầu tôi, cẩn thận cài quai lại. Xong xuôi, anh cũng đội nón lên đầu rồi tiếp tục vừa đi vừa nói: “Nếu tối qua Thẩm Kế Ân không vờ vĩnh yêu đương cùng Thẩm Hàm thì anh không nghĩ tới việc dùng Tiểu Mễ làm mồi nhử. Vì muốn gã đi vào con đường không thể quay đầu lại anh mới làm thế này.”
“Gì mà không thể quay đầu lại? Không phải gã đã chết sao? Làm gì còn đường quay lại nữa?”
Chúng tôi đi vào công trường, xung quanh máy móc xe cộ ầm ĩ, che giấu bớt nội dung nói chuyện của chúng tôi.
“Vậy em có nghĩ tới mẹ Thẩm Hàm vì sợ bị lợi dụng nên phải rời đi, vậy người cha thì sao? Đâu phải vô duyên vô cớ mà không thấy xuất hiện. Ba của Ngưu Lực Phàm là vì không muốn dính vào những việc này nên quyết định giả chết trốn đi. Ba của Thẩm Kế Ân thì theo lý phải là người hưởng lợi lớn nhất trong việc này vậy mà lại không thấy đâu.”
“Ông ta chết rồi?”
“Ai biết được đã chết chưa? Chết như thế nào? Chết thật hay là chết giả? Chết bình thường hay là bị người hại chết?”Mấy người đàn ông trẻ tuổi đang đẩy xe vật liệu bên công trường nói với nhau: “Ồ, tiểu lão bản đây là mang theo bạn gái tới công trường hẹn hò sao.”
Người khác đáp: “Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746225/chuong-277-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.