Tôi hỏi: “Hai người nói khi nào đại sư kia trở về nhỉ? Hay là ông ta về rồi đang ở trong tiệm.”
“Có lẽ, Tông Đại Hoành còn phải mời ông ta ăn cơm, có lẽ cũng sắp về tới rồi.” Tông Thịnh nói.
Ngưu Lực Phàm cũng nói: “Chờ xem sao, tôi cũng não ruột quá. Nếu trận pháp kia ở Sa Ân không có quan hệ gì với ông nội tôi, thì tôi cũng không muốn dính vào. Bọn chúng hại ba anh thành ra vậy, rồi làm cho anh thành một người có cha nhưng không dám nhận con, anh thật sự muốn trả thù cho ba anh. Huyền Văn Các này cũng là của Thẩm gia, Ngưu gia nhà anh, Lão Bắc, Ưu Tuyền, tất cả đều bị kéo vào chuyện này. Nếu như ông chủ của Huyền Văn Các thực sự lợi hại như vậy, sao lại đi dính vào mối họa này?”
“Không phải mỗi người đều có thể nhìn thấu sự tình nhân quả, có vài người chỉ nhìn đến ích lợi.”
Tông Thịnh mặc đồ tây, ngồi ở chỗ này lại còn ưu nhã khuấy cafe, mặt trắng nõn khiến tôi đột nhiên nghĩ đến một cái từ “Ăn cơm mềm.”
Tôi “phụt” cười, anh quay sang nhìn tôi, chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn.
Lúc này, bàn kế bên đột nhiên đưa sang một tờ giấy, chữ viết ghi đằng sau một tờ hóa đơn tính tiền. Ánh sáng không tốt lắm, tôi căng mắt ra mới đọc được chữ: “Cô gái, cô sắp chết rồi, trên ấn đường đã bị phủ khí đen. Mau đi thật xa, rời khỏi nơi này!”
Tôi quay người lại tìm người đưa tờ giấy, nhưng người đó đã bỏ đi. Nhìn sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746205/chuong-270-3.html