Anh đột nhiên tiến sát lại gần, môi chạm lên môi tôi. “Khi anh ngồi đối diện đám cảnh sát, có cảm giác bực đến điên người, trong lòng chỉ nghĩ nếu bọn chúng dám bắt anh, thì anh giết hết. Nhưng, ngay khi biết em đang chờ anh ngoài cửa… Ưu Tuyền, em là vỏ đao của anh.”
Nhìn anh sát lại gần, tôi có chút lo lắng cắn môi. Mặt nóng bừng như lên cơn sốt. Tôi nghĩ, có lẽ mặt mình đã đỏ rực rồi. Khi môi anh thật sự chạm vào môi tôi, tôi nói: “Đang ăn cơm mà.”
Ngón tay anh vuốt nhẹ lên má tôi, không nói nữa mà ngồi lùi lại.
Cơm nước xong, hai chúng tôi chậm rãi đi bộ về nhà. Dưới ánh đèn đường, bóng dáng của Tông Thịnh thiếu đi phần sắc bén ban ngày mà lại tỏa ra cảm giác nhu hòa ấm áp.
Chỉ là… nhìn dáng vẻ anh khi đi trên đường khiến người ta cảm thấy anh như một người đã trải qua rất nhiều tang thương của đời người. Vốn chỉ là một người hơn hai mươi tuổi, sao lại có dáng vẻ trầm ổn như người hơn ba mươi rồi?
Tôi nhìn, cười nhẹ rồi đột nhiên chạy tới trước, nắm tay anh kéo chạy về trước. Tông Thịnh đầu tiên là kinh ngạc, bị tôi kéo theo anh hơi sững lại rồi cũng chạy theo. Đây gần như là lần đầu tiên tôi thấy anh cười như thế, anh chỉ chạy theo tôi với nụ cười trên môi, sau đó lại quay sang kéo tôi, quay đầu cười nụ cười thật tươi với tôi.
Hai mươi mấy năm qua, đây có lẽ là lần đầu tiên anh cười như vậy, lần đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746194/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.