Trước giờ tôi cũng không để ý, gần đây có nhà hàng như vậy. Trước giờ chúng tôi ăn ở bên ngoài đều ăn những món bình dân, như mì xào gì đó. Đây là lần đầu tiên Tông Thịnh đưa tôi đi ăn ở những nơi như thế này.
Tôi có chút rụt rè đi sau anh, nhìn anh nhét tay vào túi quần đi rất tự tin và sành sỏi theo phục vụ vào phòng riêng bên trong. Tôi bất giác cũng có chút tự tin.
Nhà hàng dành cho cặp đôi có đặc điểm phòng riêng đều khá nhỏ, nhưng lại thật tinh xảo. Các căn phòng đều có không gian riêng, cửa mở ra một khu vực chung có rất nhiều cây xanh. Ban đầu tôi còn tưởng đó là cây giả, vì ở đây không có ánh sáng mặt trời. Nhưng nhìn kỹ lại thì hóa ra toàn bộ là cây thật.
Mỗi căn phòng khoảng 7-8 mét vuông, có cả nhà vệ sinh riêng, trang trí vô cùng tinh xảo, có cảm giác như một căn nhà riêng. Tôi ngồi trên xích đu gần cửa, ngắm Tông Thịnh gọi đồ ăn. Tuy người gọi món ăn là Tông Thịnh, nhưng món ăn hầu hết là món tôi thích ăn.
Người phục vụ vừa đi tôi liền nói: “Ở đây trang trí đẹp quá, cảm giác vô cùng ấm cúng.”
Anh châm thuốc, từ tốn nói: “Nhà mình hồi trước bảo em chọn kiểu nào em thích thì em không chọn. Vài năm nữa trang trí lại, em tự mình lựa đi.”
“Em không có ý này.” tôi cắn cắn môi. “Cảnh sát nói thế nào?”
Đây mới là việc tôi quan tâm nhất. Chỉ sai một chút thôi có thể khiến anh phải đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746190/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.