Tôi tuy rằng không biết dắt hồn là có ý tứ gì, nhưng là chuyện này vốn dĩ chính là ta chọc phải, ta muốn dùng ta chính mình biện pháp tới giải quyết.
Tông Thịnh đi về phía khu bệnh nội trú, tôi cũng chạy theo, đến chỗ rẽ thì nấp vào. Ngọn đèn leo lét đó nằm ở góc tường khu bệnh nội trú, ánh sáng ngay chân đèn thì ổn, nhưng khu chỗ rẽ đó thì lại vô cùng tăm tối.
Tôi cầm tờ giấy chứng tử, hồi hộp nhìn sang khu bệnh nội trú. Khu vực này vốn chẳng mấy ai qua lại, cũng chẳng có bảo vệ đi tuần. Quả nhiên, chỉ vài phút sau tôi đã thấy Tông Thịnh dắt theo một người mặc blouse trắng đi về phía tôi. Người đó tôi không hề thấy ấn tượng gì cả, vì ông ta chẳng phải bác sỹ chủ trị cho tôi, thậm chí tôi còn chưa từng gặp.
Rốt cuộc hắn có thù oán gì với tôi mà lại làm giấy chứng tử cho tôi?
Tôi vội định thần, chuẩn bị tốt.Khi bóng áo trắng càng lúc càng tới gần, hắn và Tông thịnh đã đi hẳn vào khu vực tối tăm, nghe hắn nói: “Cậu là người nhà của sản phụ hả? Yên tâm đi, bác sỹ sản khoa của chúng tôi không kém ở trên trấn đâu, dù có đưa bao lì xì hay không cũng sẽ tận tâm đỡ cho người nhà mà.”
Tôi lên tiếng, giọng run rẩy, tay đưa bản chứng tử ra phía trước: “Viện trưởng à, giấy chứng tử của tôi viết sai rồi, ông già ở nhà xác bảo tôi đi tìm ông sửa lại.”
Hắn đầu tiên là sửng sốt, sau đó tái mét thối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746178/chuong-262-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.