Tông Thịnh đưa tôi đến phía sân sau, tôi còn khá ngạc nhiên vì tưởng mình đi ra sân trước. Tôi còn nhớ rõ khi đó, khu phòng bệnh của tôi là ngay sát vách khu vực khám bệnh ở phía trước, nên sân sẽ là sân trước. Góc tường còn có ngọn đèn bé tí kia mà.
Nhưng Tông Thịnh không nói gì, chỉ im lặng đi vào phía bên trong, tôi cũng lặng lẽ đi theo anh. Đến khi vào trong tôi mới phát hiện phía sau cũng có một sân y như phía trước. Sự khác biệt là không có tòa nhà ở phía sau, và sau đó nó là nhà của người dân. Tường bên trái sân có một cửa nhỏ, gần đó là một tòa nhà nhỏ và một dãy nhà lợp ngói. Dưới ánh đèn mờ ảo, có thể nhìn thấy lầu hai của tòa nhà nhỏ, có vài ký tự lớn "Phòng thử nghiệm nhiễm trùng sốt".
Tông Thịnh thấy tôi dừng bước thì xoay người, kéo cánh tay của tôi. Anh chính là người như thế, hay kéo cánh tay của tôi, chứ không phải nắm bàn tay như các cặp đôi khác.
“Lần trước khi đến tìm em, chính là tìm thấy ở nhà ngói kia đó. Viện phó bọn hô bảo căn nhà đó đã bị bỏ hoang lâu rồi, cửa vẫn luôn bị khóa, còn là khóa bằng ổ khóa bên ngoài, nên căn bản là sẽ không có khả năng có người vào được. Nếu có người vào thì ổ khóa đã bị tháo ra rồi, nên từ đầu mọi người đều không nghĩ tới việc tới đây, mà dù cho ba mẹ em có yêu cầu mở khóa thì cũng không tìm thấy.”
“Vậy làm sao anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746174/chuong-261-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.