Ngưu Lực Phàm xoay người cười: “Đừng hỏi nữa. Chẳng phải em vừa ốm dậy sao? Thôi, về nghỉ ngơi đi. Em nên ngủ nhiều hơn. Không phải mọi người đều nói, bị sốt thì phải ngủ nhiều lên sao?”
Không đợi tôi trả lời hắn đã đi về phía phòng bệnh. Bọn họ chắc chắn có chuyện gạt tôi!
Thật ra đã ngủ suốt hai ngày, sức khỏe tôi cũng đã khôi phục, giờ bảo tôi ngủ thì tôi cũng không ngủ được, cứ ở trong phòng thế thôi. Tôi cũng cố ý hỏi Ngưu Lực PHàm vài lần nữa nhưng hắn vẫn cứ tránh né, không nói câu nào mà im thin thít, bị hỏi quá hắn liền bỏ ra ngoài hành lang đứng.
Tới giờ ăn tối thì Tông Thịnh đến. Ngưu Lực Phàm như thể được đại xá, vội chạy thoát khỏi bệnh viện. Tông Thịnh đã thay đồ, nhìn Ngưu Lực Phàm nói là từ hôm làm pháp sự tới giờ hắn vẫn chưa về nhà. Như vậy, chắc chắn hai người đã có chuyện gì đó.
Tôi ngồi trên giường đong đưa hai chân hỏi: “Tông Thịnh, vết thương trên lưng anh là như thế nào?”
“Có du côn tới đòi phí bảo kê, anh đánh nhau với bọn nó một trận.” vừa nói, anh vừa ném lên giường một chiếc hộp nhỏ. “Anh lấy chứng minh của em đi làm sim rồi.”
Tôi mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc điện thoại mới. Chuyện này thật sự làm tôi kinh hỉ, tôi còn tưởng sau khi xuất viện phải về nhà tìm cái điện thoại cũ chứ.
“Gọi ba mẹ em đi, đừng làm như anh giam lỏng em vậy.”
Tôi cười thật tươi với anh, ôm điện thoại gọi cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746172/chuong-260-2.html