“Mẹ em đâu biết sẽ phát sinh ra chuyện như vậy đâu.” tôi nhận ly nước, uống ngụm nước. Bị sốt, cả người mềm nhũn, lúc nói chuyện tôi còn cảm giác được cả người nóng hầm hập.
“Sốt lâu vậy, chưa thành bé ngốc là may rồi, còn nói giúp bọn họ nữa.”
“Là ba mẹ em mà. Hơn nữa, chuyện này rõ ràng là do Lão Bắc gài bẫy thiết kế mà, lão cố tình nói ở chỗ đông người còn không phải với ý đồ để cả thôn và ba mẹ em cùng nghe sao, rõ ràng là để thúc cho ba mẹ lôi em về còn gì?”
Tông Thịnh vươn tay tới xoa xoa đỉnh đầu tôi, sau đó đem một người giấy đưa tới trước mặt tôi: “Lúc ấy em thấy gì?”
Tôi nhìn người giấy, uống ngụm nước, cảm giác ổn hơn nhiều. Dù tôi còn sốt, nhưng tinh thần đã tốt hơn nhiều. Tôi bắt đầu kể cho Tông Thịnh nghe về việc tôi nằm viện, rồi chuyện ở nhà xác, cả việc trên cuốn sổ tay ghi chép có tên của tôi.
Tông Thịnh đang vừa nghe vừa chuẩn bị bàn chải đánh răng và khăn tắm cho tôi khiến tôi cảm thấy ấm áp trong lòng, tôi không ngờ tới một người đàn ông có thể cẩn thận tới như vậy, nên tôi vội đưa tay: “Để em đi, em không sao, em không yếu ớt tới vậy đâu.”
“Sau này em sinh con cho anh, lúc ở cữ còn không phải anh chăm sóc em sao. Anh đã nói với mẹ em, cứ coi như con gái đã chết rồi. Em là người của anh, không phải của ba mẹ em. Khi anh tìm thấy em, bọn họ đều nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746169/chuong-259-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.