Ngưu Lực Phàm lại đem bức tượng quấn vải đỏ kia đưa tới trước mặt Tông Thịnh. Do đặc thù cơ thể của Tông Thịnh giúp anh có thể dễ dàng giao tiếp với ma quỷ, nhưng anh chỉ nhìn khi Ngưu Lực Phàm đưa bức tượng qua, không nhận mà còn nói: “Anh muốn siêu việt như ông mình, vậy phải tự nghĩ cách đi. Ngưu Lực Phàm, anh phải biết rằng, cái kia trận là do nhà anh bày ra, nên phận làm con cháu anh phải phụ trách giải quyết nó.”
“Nhưng cái trận này là do Lão Bắc tiếp nhận. Cậu là cháu của lão, chẳng phải cậu cũng phải có trách nhiệm sao?”
Tông Thịnh khẽ thở dài, rồi nhận lấy bức tượng, nói nhỏ: “Tôi cũng giống anh, và tôi cũng không biết nên thay ông nội anh vui hay buồn nữa đây.”
“Tôi không làm đại sư được, ít nhất thì tôi cũng không hại ai.”
Ba chúng tôi ra phía sau hiệu cầm đồ, chỗ Ngưu Lực Phàm dùng để tiếp đãikhách đặc biệt. Chỗ này không có điện thờ.
Tông Thịnh dùng nước trong, vẽ gì đó trên mặt bàn, rồi mở tấm vải đỏ ra, để bức tượng đặt trên vết nước, nói: “Được rồi, hai người thử cùng cô ấy xem sao, xem cô ấy có buồn nói chuyện với không.”
Ngưu Lực Phàm nhìn bức tượng, hỏi: “Chỉ đơn giản như vậy?”
“Trước khi vết nước khô hết thì có thể giao tiếp.”
Tôi vội hỏi: “Tinh Tinh, Tinh Tinh, cậu ở đâu? Có thể nghe thấy tiếng tôi không?”
Tiếng tôi vừa dứt thì thấy bức tượng khẽ lay động, sau đó có tiếng của Tinh Tinh: “Thả tôi ra! Thả tôi ra ngoài! Tôi không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746144/chuong-250-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.