Cho tới nay tôi luôn cảm thấy chúng tôi sống chung, mọi chuyện đều do anh quyết định, anh nắm vị chí chủ đạo, tôi chỉ là người làm nền bên cạnh mà thôi. Muốn tôi, không cần tôi, đều là do anh quyết định. Chúng tôi ở cùng cũng thế, mà chia ly cũng vậy, đều do một câu nói của anh định đoạt.
Giờ nghe anh nói thế, tôi có chút choáng ngợp.
Một lúc lâu sau, mới quay sang đối diện với cặp kính râm kia mà nói: “anh nói gì em không hiểu.”
“Tự mình lý giải!”
Cái kiểu nói này làm cho tôi càng bực bội, thở phì phì giựt kính râm xuống, anh quay sang nhìn tôi: “Sao, em cũng cảm thấy lo lắng anh đi cảm nắng người khác sao?”
“Vớ vẩn! Đừng thân mật như vậy. Nếu người đẹp đó ở đâu đó gần đây, thì kế hoạch chúng ta coi như là đổ bể.”
“Vậy trả lời đi, em có cảm thấy lo lắng không. Nói đi, với lại trả kính cho anh”
“Anh trả lời em trước!”
“Tông Ưu Tuyền, em càn quấy như vậy từ khi nào?” g a " c s a " c h. c o m
“Em…” tôi hậm hực trả kính râm lại cho anh.
Tông Thịnh im lặng, không nói thêm, cứ thế đứng với tôi ở cửa khách sạn. Thời gian cứ thế trôi qua, đã qua giờ hẹn. 12:40, chúng tôi đứng đợi gần 40 phút.
Tông Thịnh có chút không kiên nhẫn nói: “Gọi cô ta, hỏi xem muốn gì? Dù chúng ta hẹn cô ta là có mục đích, nhưng mà chúng ta cũng mời cô ta ăn một bữa mà.”
Tôi cảm nhận được anh đã nổi bão rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746131/chuong-244-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.