Không có thời gian cho tôi tiếp tục do dự, ngày đó buổi tối tôi tự cắn mu bàn tay, miệng vết thương còn đang kết vảy. Tôi không có cách nào giống Tông Thịnh vậy, qua một buổi tối miệng vết thương liền biến mất. Tôi liền dùng tay cạy vảy vết thương ra. Miệng vết thương lại chảy máu ra lần nữa.
Đau quá! Tôi ca mày, đưa tay còn lại lấy máu quệt lên tường, rồi lại dùng lòng bàn tay áp lên vết máu trên tường, nhắm mắt lại, cố nghĩ về Vương Càn.
“Vương Càn! Vương Càn! Vương Càn! Người con gái ở phòng của khách có phải là Thẩm Hàm hay không?”
Không có đáp lại! Chẳng lẽ tôi thật sự không có cách nào chủ động liên hệ Vương Càn sao? Sao Tông Thịnh thì có thể chứ? Hơn nữa lúc trước Tông Thịnh nói tôi và anh có huyết khế, nên hẳn là tôi cũng có thể làm được chứ.
Mà thôi, Tông Thịnh không phải người bình thường, không thể so mình với anh ấy. Tôi vừa định rút tay lại thì ngay chỗ tay tôi đặt lên tường có tiếng truyền tới:
“Một nữ sinh tên Thẩm Hàm, bị khống chế, không cho phép ra khỏi phòng.”
Tiếng chưa nói hết thì đã nghe âm thanh của cô gái kia truyền đến. Cô ta vừa đi tới vừa nói: “ Đang làm gì vậy? Than khóc với bức tường sao?”
Tôi vội ngẩng đầu lên, quay người nhìn cô ấy cười cười. Cũng vì quay đầu mà tôi thấy một người đứng ở n gay cửa cầu thang bộ, một người con trai rất trẻ, khuôn mặt vô cùng tuấn tú khiến tôi không thể quên. Chính là người vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746123/chuong-240-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.