Tôi không dám động đậy, thậm chí còn không dám rời khỏi nơi này. Không gian yên tĩnh cứ như vậy, tôi cũng lặng lẽ đứng, thời gian như ngừng trôi vậy.
Cuối cùng, sự yên tĩnh bị tiếng “Đinh” cửa thang máy mở ra phá vỡ.
Tôi giật nảy người, nhìn qua thì thấy hai người đàn ông mặc tây trang bước ra từ thang máy, người đàn ông lùn đang nói: “Mau mở cửa buôn bán lại đi, chỉ cần ngươi có cách để khai trương lại khách sạn thì Kế Ân sẽ có cách khiến cho việc làm ăn tốt lên. Đừng có, này…” đang nói thì lão im bặt, bước chân cũng khựng lại, nhìn tôi.
Tôi hơi cúi người nói: “Thẩn tiên sinh.” Lão lùn này chính là chú của Thẩm kế Ân mà tôi từng gặp qua. Lúc trước hắn và Thẩm Kế Ân nói chuyện, rõ ràng đã biết quan hệ giữa tôi và Tông Thịnh, cũng biết mối quan hệ giữa khách sạn và Tông Thịnh.
Lão đi tới trước mặt tôi, nói như bâng quơ: “Cô có việc gì à?”
“Tôi, tôi và bạn muốn dùng nhờ WC.”
“Ừ, khách sạn hiện không kinh doanh, bảo vệ cũng không trực suốt, mấy người để ý an toàn đó.”
Lão mang theo người kia đang định rời đi, tôi vội hỏi: “Thẩm tiên sinh, Thẩm Hàm tiểu thư có đang ở với ông không?” Lão dừng bước chân, quay đầu lại nhìn tôi: “Cô biết Thẩm Hàm sao?”
“Chúng tôi có gặp qua vài lần, cũng coi như là bạn, chỉ là gần đây… muốn tìm em ấy đi dạo phố mà gọi điện mãi không được.” tôi cố giữ cho giọng mình không run rẩy.
Lão ha hả cười: “Con bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746121/chuong-239-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.