Tôi gật gật đầu, cái này hẳn là không khó đi. Tuy rằng bảo tôi đối mặt với bà Tông Thịnh thì tôi khá khẩn trương, nhưng tôi cũng không thể nhìn Tông Thịnh bị Tông Đại Hoành hại đi.
Trong khi chúng tôi cố gắng đối phó Tông Đại Hoành thì Ngưu Lực Phàm đi tới ngõ nhỏ tìm ba mình, nhưng không tìm được. Tôi cũng không gặp ông ta nữa. Không biết vì sao ông ta không muốn gặp mặt nhận con. Hiện tại, nếu ông ta đã biết con trai mình đã bị cuốn vào chuyện này thì việc gì phải trốn nữa? Vì sao không đứng chung chiến tuyến với chúng tôi?
Tuy nhiên, đây là lựa chọn của ông, chúng tôi cũng không có cách khác.
Giữa trưa, trên căn hộ trên lầu văn phòng công ty của ông, bà nấu vài món ăn cho chúng tôi, bốn người cùng ngồi bên chiếc bàn nhỏ ăn cơm.
Ông vốn ít nói, hầu hết chỉ là bà nói chuyện. Như tôi vừa xới cơm, thì bà đưa chén, nói: “Gần đây bà nghe mọi người nói con đem một căn hộ ở tiểu khu Tây Uyển tặng cho người ta à?”
“Đúng vậy.” Tông Thịnh trả lời đúng một câu, không giải thích thêm gì.
Trước kia, khi mới tiếp xúc với anh thì cũng như vậy. Nhưng càng ngày, Tông Thịnh càng giống người bình thường hơn, lúc nói chuyện với tôi sẽ cười, sẽ nói nhiều hơn. Sao giờ lại nhát gừng thế nữa chứ. Tôi sốt ruột thay cho anh. M e o M u p
Bà tức giậ nói: “Sao lại tặng người ta? Dù cho là người thân thì cũng chỉ giảm giá thôi. Muốn tặng, thì tặng cho người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746117/chuong-237-2.html