Xuống núi, tôi chui thẳng vào trong xe. Đi một đoạn đường gập ghềnh, cả người sớm đã ướt đẫm mồ hôi. Nếu còn đứng ngoài hứng gió lạnh thì không sớm thì muộn cũng sẽ cảm mạo.
Bên ngoài xe, Ngưu Lực Phàm vẫn cúi đầu đứng dựa vào xe, ngay cả đồ cầm trên tay cũng không còn sức để ném vào thùng sau xe.
Tông Thịnh đưa cho hắn một điếu thuốc lá rồi nói: “Thời điểm tôi nhận ra mình là quân cờ trong tay người khác, tôi cũng không khác anh cho lắm. Anh còn đỡ hơi tôi, ít nhất từ đầu đã có chúng tôi là bạn ở cạnh bên, chúng ta cùng nhau cố gắng. Còn tôi khi đó chỉ có một thân một mình, người đầy thương tích.”
Tim tôi cũng đau theo những lời mà Tông Thịnh nói. Và khi đó, anh đã phải quay trở về tìm tôi. Không biết lúc này Ngưu Lực Phàm có thể vượt qua những chuyện này không?
Ngưu Lực Phàm châm thuốc, rít một hơi thật dài rồi mới nói: “Ngày mai, tôi muốn đi thăm ba.”
“Cẩn thận Thẩm gia. Kim quan kia rõ ràng được xử lý với thủ pháp giống như Vương Càn. Thẩm gia đã theo dõi anh từ lâu. Thẩm Hàm bên kia…”
Tông Thịnh mới nói tới Thẩm Hàm thì Ngưu Lực Phàm đã cắt ngang, nói: “Cô ấy không có vấn đề. Chuyện của Thẩm gia cô ấy hoàn toàn không hay biết gì cả! Cho dù tới tận bây giờ cũng chẳng biét gì. Cô ấy căn bản là không để tâm những chuyện này, cũng chưa từng hỏi tôi xem đã xảy ra chuyện gì.”
Tông Thịnh định nói thêm, nhưng do dự rồi mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746112/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.