Tông Thịnh nhìn tôi, khóe miệng đang cười biến mất, “Nhìn cái gì?”
“Anh cười lên trông soái ghê luôn.” Tôi nói.
“Anh có cười sao?”
“Thôi đi, nói chuyện với anh mệt quá.” Tôi nói, người này á, phải chụp lại khuôn mặt đang cười mới được.
Tôi chuyên tâm ăn cơm, ăn xong còn phải về ngủ. Mai phải đi ra phi trường tiễn người chăc chẳng có thời gian đâu mà lười biếng.
Tôi vô thức xoa xoa eo, cảm thấy hôm nay không đi làm mà sao lại mệt như vậy?!
Tông Thịnh đặt tay lên eo tôi, không nặng không nhẹ mà xoa. Tôi thoải mái, tự dưng “hừ” một tiếng. Anh buông ngay thức ăn trong tay, áp sát người về phía trước.
Vốn dí, chúng tôi đang ngồi ở trên bàn hội nghị, anh áp sát tới, tôi theo bản năng ngả người ra sau, xong mới phát giác có chút không đúng. Anh xoay người xuống khỏi bàn, đem tôi giam lại trong vòng tay,
“Tông Thịnh, ăn cơm!” tôi khẽ nhắc nhở.
Anh cúi người, tôi có thể nhìn thấy xương quai xanh lấp ló sau áo sơ mi, cả vết thương trên vai… “Ăn em!” anh cúi đầu, hít một hơi dài nơi cổ tôi. Tôi lập tức ý thức được mùi máu trên người tôi làm cho anh có phản ứng.
“Không được.”
“Còn mấy ngày?”
“Không biết.”
“Đã bảo em đừng có qua đây, sao còn qua. Đã qua, câu dẫn anh lại không cho anh, chơi vui lắm à? Đã khiêu khích rồi, lại kêu anh phải tự giải quyết.”
Từ đầu, tôi cũng không hiểu cho lắm, tới khi cơ thể ai kia biến hóa rõ ràng… đụng vào đùi tôi thì tôi mới suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746084/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.