Dù sao cũng đã đến tận đây, tôi không thể nào đi tay không trở về, nên đành đánh bạo hỏi một người phụ nữ đứng tuổi đang đi trong thôn ra.
“Bác ơi, cho cháu hỏi một chút, trong thôn này có một người bày quầy xem bói ở ngõ Thanh Phong trên phố, không biết bác có biết không ạ? Ông ta hay thu hai mươi tệ mỗi lần xem đấy ạ.”
Bác gái coi vậy mà vô cùng nhiệt tình, vội dừng bước nói: “nhà ông ta ngay phía trước kìa, cô đi vào trong thôn, men theo bên trái, căn nhà bằng đất ở ven đường. Trong thôn chả có mấy căn nhà đất đâu, vào là thấy ngay.”
Tôi vội cảm ơn rồi đi vào trong. Đường ở thôn là đường bê tông, nhìn quanh toàn nhà hai ba tầng. Nông thôn hiện nay toàn những căn nhà mới kiểu như vậy.
Muốn tìm một căn nhà vách đất khá khó khăn, vì đã bị những căn nhà cao cao che khuất cả rồi.
Tôi hỏi thêm vài người, không biết chừng trong thôn vẫn còn nhiều người kính nể ông ta thì sao, tuy là thời hiện đại, nhưng mà thầy bói, phong thủy này nọ vẫn luôn được người khác tôn trọng.
Cuối cùng, tôi đứng trước căn nhà nhỏ vách đất trước mặt. Tường ngoài đã đổ, chỉ còn khung cửa sứt sẹo. Tòa nhà vách đất cũ kỹ, cửa sổ gỗ cũng sứt sẹo.
Tôi nhỏ giọng tự nói với bản thân: “ông ta nghèo quá chứ, một thân một m ình lên phố bày sạp, về ở trong căn phòng như thế.”
Lời tôi nói bị một phụ nữ lớn tuổi đi ngang qua nghe được, bà liền nói: “không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746078/chuong-217.html