Tông Thịnh lấy ra một cái bình nhỏ, rất nhỏ. Kêu tôi ngồi ở trên giường. Còn anh mặc áo khoác tắm, xắn tay áo lên rồi mân mê mắt cá chân tôi.
Rồi anh dùng rượu thuốc trong cái bình nhỏ xíu kia mà bóp chân cho tôi. Chân tôi đau nhói, tôi kêu lên oai oái nhưng anh cũng không buông tay. Đến khi anh ngừng tay, tôi có cảm giác như đã trở về từ cõi chết. Mắt cá chân nóng sực lên, nhưng cảm giác đau đỡ bớt đi rất nhiều.
Tông Thịnh cất bình rượu thuốc, nói: “Cái này thuốc anh M.e.o.M.u.p <3 có được khi đi cùng với lão bắc lên núi, một sư phụ thấy anh còn nhỏ lại bị trẹo chân nên cho. là rượu thuốc nhà tự làm. nhiều người hỏi mua lắm. b ình xíu vầy mà trăm tệ đó.”
“Khi đó, anh mấy tuổi?” Tôi lắc lắc cổ chân.
“Mười tuổi đi. Hồi đó nghỉ hè đều đi lên núi.”
“Vậy, thuốc đã mười mấy năm, có bị quá hạn không vậy?” tôi hỏi.
Tông Thịnh sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười, “Đây là rượu, mấy thứ này, thời gian càng dài càng tốt. Cái này giống như dầu tràm trà dùng cho trẻ em đó. Dầu tràm cũ dùng sẽ tốt hơn dầu tràm mới thu hoạch. Sau này, chúng ta có con, bà anh...” nói tới đây anh im bặt, cất chai rượu thuốc rồi mó nói: “Chuyện sau này, sau này tính. Ngủ đi đã, tối qua đã cả đêm thức trắng rồi.”
Trong lòng tôi chùng xuống. Hóa ra, anh vẫn không thích trẻ con như vậy. Chúng tôi mất đi đứa nhỏ, đối với anh có lẽ không hề để tâm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746056/chuong-205-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.