Tông Thịnh đưa bàn tay đầy máu bước về phía tôi, định nắm lấy tay tôi.
Tôi lui về sau, tránh khỏi buột miệng kêu to:
“Ngươi không phải Tông Thịnh!”
Sau đó tôi xoay người chạy xuống cầu thang bộ.
Trước đó cứ mở cửa ra đều thấy cảnh ở lầu 10, rõ ràng là quỷ vây tường, vậy tôi sẽ dùng cảm giác để đi. Nhiều khi chúng ta không phải dùng mắt để nhìn mà phải dùng cảm giác để cảm nhận.
Tôi tập tễnh đi, đếm số tầng lầu trong lòng. Chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một.
Tôi đẩy cửa ra, bên ngoài chính là sảnh chính sáng ngời, trước quầy lễ tân đại tỷ đó đang ngồi chơi điện thoại.
Tôi há miệng thở hổn hển. Đại tỷ nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên nhìn tôi:
“Ưu Tuyền, em cũng bị dọa hả? Đám học sinh đó thật chơi tới bến mà. Chị M e o M u phỏi thì tụi nó bảo là học viện nghệ thuật biểu diễn hí kịch gì đó, chuyên nghiệp luôn, hóa trang thật quá đáng sợ.”
“Đại tỷ, chị không sao chứ?”
“Chị thì có làm sao. Ban nãy còn có hai người mặt trắng bệch tới thuê phòng, dùng tiền âm phủ thế chấp. Chị cũng phối hợp, tra soát phòng của bọn họ trên mấy tính. Mà em sao vậy, mặt trắng bệch ra rồi. Kinh dị vậy sao?”
Trong đầu tôi lại xuất hiện hình ảnh Tông Thịnh và cô gái đầy máu kia.
Ngẩng đầu nhìn thấy vách tường và trần nhà sau lưng quầy lễ tân có vết máu đang loang ra. Những gì xảy ra ban nãy M e o M u p xem ra là thật sự,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746053/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.