Tôi lách qua đám người đó lên lầu hai, mẹ Lan Lan còn đang khóc lóc ở cửa phòng, nhìn cô ta rúc trong chăn. Lan Lan giờ như vầy, trong bệnh viện thì cũng chỉ có thể chích thuốc cho cô ta ngủ, nghe nói chích nhiều sẽ có tác dụng phụ, ở nhà cũng chỉ có thể để cho cô ta như vậy mà khóc nháo, nói cái gì cũng vô dụng.
Tôi kéo mẹ Lan Lan đi xuống dưới lầu, nhìn khuôn mặt tái nhợt của bà càng làm nổi bật quầng thâm mắt. Có lẽ mấy ngày nay bà chịu đả kích không nhỏ, lung lay có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
Mẹ Lan Lan nhìn thấy tôi, vừa khóc vừa nói: “Ưu Tuyền, sao cháu thì không sao hết? Hai đứa rốt cuộc làm sao vậy? Lan Lan nhà tôi thì lại như thế này là sao?”
“Dì à, bình tĩnh trước đã, nghe cháu nói. Có một vài việc ở bệnh viện cháu không thể nói, nhưng hiện tại…” tôi nhìn mấy bà tám ngoài cửa, rồi hạ giọng nói: “Cháu có biện pháp, có thể giúp cho Lan Lan khôi phục. Cho dù không phải trăm phần trăm, nhưng mà ít nhất có thể thử xem.” Bà ta nghe tôi nói vậy thì kinh ngạc nhìn tôi, quay sang nhìn đám người đang đứng xem náo nhiệt ngoài cổng, đi đóng cửa lại.
Lúc này phòng khách chỉ có hai chúng tôi, mới nói: “Ưu Tuyền, biện pháp gì? Mặc kệ là biện pháp gì, cho dù phải bán nhà, dì cũng muốn chữa khỏi cho Lan Lan.”
“Dì n gồi xuống đã, cháu kể lại cho dì nghe mọi chuyện hôm đó.” Tôi kể lại chuyện tối hôm đó, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746040/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.