Thím bảy lập tức buông Ngưu Lực Phàm ra, bổ nhào vào trước mặt Tông Thịnh nói: “Chàng trai trẻ, cậu làm được không?”
Ngưu Lực Phàm vẫn đứng yên không dám nhúc nhích, như thể hắn sợ tới gần thì thím Bảy sẽ lôi kéo hắn vậy. Hắn nhích tới một góc thật xa nói: “Chồng thím ấy mới chết chưa tới một năm.”
Thím Bảy dán người vào Tông Thịnh, tay túm chặt lấy tay hắn, thân thể nhào tới, bộ ngực cao ngất dán sát vào người Tông Thịnh.
Tông Thịnh cau mày đẩy bà ta ra, bà ta lại sán lại, cố tình đè bộ ngực lên tay anh: “Ngực tôi lúc nào cũng đau không thở nổi, sờ thử hộ tôi này.”
Tôi đang bưng tô canh chuẩn bị ăn cơm nghe thấy thế thì chao tay một cái, canh cũng đổ ra ngoài.
Tôi giật mình lau lau, Tông Thịnh đã ngồi xuống cạnh bàn. Mặt anh quay về phía bàn, như vậy thím Bảy liền không có cách nào tới gần nữa.
“Trước hết, bà suy nghĩ lại coi, trước khi chết chồng bà còn đang quan tâm lo lắng chuyện gì, mà việc này phải có liên quan tới bà, là do bà làm sai.”
Anh vừa hỏi thì bà ta không dám sán lại gần anh nữa mà chỉ rụt cổ, dáng vẻ vô cùng khẩn trương sợ hãi: “Ta, ta có thể có chuyện gì đâu chứ?”
“Nếu thật không có gì thì hắn cũng sẽ không đeo nơi ngực ngươi ghì cổ ngươi.” câu này anh nói hết sức bình thản, thậm chí vừa nói vừa múc cho bản thân một chén canh đầy.
Thím bảy lập tức luống cuống lui ra sau vài bước, hai tay ôm chăt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746022/chuong-189.html