Mặt trời đang dần lặn, cả bầu trời đỏ rực ráng chiều, cảnh đẹp thật chỉ có thể thấy ở miền quê.
Tôi không biết làm sao mở miệng, mà Tông Thịnh cũng trầm mặc. Rốt cuộc đi được nửa vòng tôi mới bắt đầu hỏi chuyện. Nhưng tôi mới vừa mở miệng, hắn liền nói: “Ưu Tuyền, sao còn muốn giúp anh? Anh đã nói với em như vậy, sao còn muốn hao hết tâm tư giúp anh.”
“Anh, anh nhìn thấy chữ em viết trên tờ khăn giấy?”
“Nếu không thấy, thì giờ đã mất mạng rồi chứ còn đâu đi tản bộ với em ở đây. Sao em muốn giúp anh?”
“Anh đã nói, chúng ta có huyết khế, đồng sinh cộng tử, nếu anh xảy ra chuyện, em cũng sống không lâu.”
“Còn gì nữa?”
“Em... Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vết máu ở tòa nhà Linh Linh là chuyện như thế nào?”
“Còn gì nữa? Sao lại muốn giúp anh?” M e o M u P đăng truyện tại g a c s a c h. c o m và tại Facebook của Meo _ Mup
Tôi nóng nảy: “Anh nói cho em trước đi, tòa nhà Linh Linh là chuyện gì vậy?”“Em thay đổi.” Hắn nhàn nhạt nói, trong lòng tôi có chút thấp thỏm, không biết hắn muốn nói cái gì. Hắn tiếp tục nói, “Trước kia em tuyệt đối không dám cắt lời anh như vậy, sao lại muốn giúp anh?”
Tôi dừng bước, khẽ cắn môi, vì thực sự tôi không tự lừa dối bản thân mình được. Tôi nói:
“Vì tôi hèn, được chưa? Anh đã nói tới vậy rồi, kêu tôi cút về quê, nhưng tôi vẫn hèn mà cố chạy tới truyền tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746017/chuong-186-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.