Hóa ra là bị thiết kế, cố ý nhắm vào anh mà thiết kế nên màn ẩu đả này. Nếu không, ai lại cầm cây trâm này mà đi đánh nhau chứ?
Tông Thịnh buông tôi ra nói: “Anh ra ngoài trước xem giúp em rồi em ra sau.”
Anh quay người lại, tôi vội ôm lấy anh nhưng không nghĩ tới lại kéo trúng tay bị thương của anh, nghe tiếng anh hít một hơi thật sâu mà tôi cũng đau theo.
Anh xoay người lại, khuôn mặt đỏ bừng vì đau đớn. “Anh, đau tới vậy mà cứ kệ nó sao? Thẩm Kế Ân, cánh tay bị thương, còn đi bệnh viện xử lý đó.” Tôi buông anh ra, sợ lại đụng vào khiến anh đau.
Tông Thịnh thấp giọng nói: “Thẩm Kế Ân chính là nửa người nửa thi, gã không có khả năng khôi phục lại. Nếu không đi bệnh viện thì gắn thép cố định lên cánh tay thì tay gã sẽ lặc lìa, gã làm màu thôi. Anh đi trước đây.”
Tông Thịnh ra khỏi toilet, tôi mới cẩn thận đi ra cửa. Tông Thịnh đang cản thư ký của ông lại để tôi ra ngoài. Tôi vội bước ra, vờ như vừa ra khỏi wc nữ. Đi vài bước thì đụng mặt Tông Thịnh và thư ký. Thư ký nói: “Ưu Tuyền, nghe nói cô ở bộ phận kinh doanh mà, sao lại ở đây?”
Tôi vội chào hỏi lễ phép: “Tôi đi cùng người khác đi báo cáo thôi.” tôi quay sang nhìn về phía Tông Thịnh nhưng anh quay mặt đi, không buồn liếc mắt nhìn tôi.
Ừ, chúng tôi đã chia tay rồi, cho nên tôi đi vòng qua, không nhìn anh mà đi thẳng về phía Tiểu Mễ.
Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1745992/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.