Hôm nay ở ngoài cả ngày trời, vừa nóng vừa lạnh, không bệnh mới lạ. Thôi ngủ nhanh nào, có khi tỉnh dậy đã ổn rồi. Tôi mơ hồ tự nói với mình.
Nhưng tôi không hoàn toàn ngủ được, vì trong lúc mơ màng, tôi lại cảm thấy không gian đen ngòm kia, một đôi tay ôm lấy tôi từ phía sau, nói bên tai tôi: “Sao người nóng vậy, em không tự chăm sóc cho bản thân mình sao?”
Đó là giọng của Tông Thịnh, anh vậy mà đã đưa tôi vào trong kết giới, giống như thời gian bắt đầu vậy, trong bóng tối anh ôm lấy tôi thật chặt, thân thể tôi, làn da tôi, mỗi tấc cơ thể đều dán sát vào người tôi.
Tôi thậm chí có thể cảm giác được cơ thể nóng rẫy của mình truyền sang cơ thể lạnh băng của anh, cứ thế, dựa vào lòng anh thật sự thoải mái.
“Anh thật là gan quá, dám chạy tới tìm em, không sợ bị Lão Bắc phát hiện sao? Ngưu Lực Phàm nói, Lão Bắc hôm nay đã đi tới khách sạn Sa Ân, Vương Càn…”
“Đừng nói nữa.” anh cắt ngang lời tôi nói, “Em nên tự chăm sóc tốt cho bản thân mình đi.”
“Thực xin lỗi.”
“Thực xin lỗi cái gì? Em nên xin lỗi bản thân mình ấy. Ưu Tuyền, thả lỏng, cảm nhận anh.” bàn tay anh quét qua cơ thể thôi. Thân thể anh giống như có thể xuyên qua quần áo của tôi tiến vào trong cơ thể tôi chậm rãi, cùng hồn phách của tôi dây dưa bên nhau. Tôi có thể cảm giác được hơi nóng từ cơ thể tôi truyền cho anh, còn anh truyền cho tôi khí mát lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1745987/chuong-171-2.html