Phần này tác giả viết thêm, là suy nghĩ của tác giả, cũng là lý giải cho nút thắt tâm lý của hai bé Thịnh Tuyền
Tông Thịnh giải thích sơ với Ưu Tuyền rằng bạt tai kia là để diễn kịch cho Thẩm Kế Ân xem, cho việc chia tay của bọn họ.
Sau đó, đứng trên balcon nhìn Ưu Tuyền bị Hồ Điệp đuổi đi, lại cười với cô, nhìn cô giơ nắm đấm, nhìn cô lặng lẽ rời đi.
Đây là Tông Thịnh, hắn yêu cầu Ưu Tuyền tín nhiệm hắn, đồng thời hắn cũng tín nhiệm Ưu Tuyền. Không phản bội, lấy máu làm khế ước. Hắn mỉm cười chính là bởi vì hắn tín nhiệm Ưu Tuyền, hắn tín nhiệm cô có thể trợ giúp hắn hoàn thành lần phá trận này. Đối với hắn mà nói, lần này mỉm cười chia tay chính là đặt bọn họ ở hai vị trí chiến đấu khác nhau, là hắn đã giao phó sinh mệnh mình cho chiến hữu rời đi, mỉm cười chính là tín nhiệm, chính là cho cô dũng khí. Hắn tin tưởng, Ưu Tuyền, có thể hiểu được ý của hắn.
Ưu Tuyền quả thật hiểu được ý của hắn, cô giơ nắm đấm lên, chính là cô đã đáp lại.
Tông Thịnh giải thích cái tát, nhưng không an ủi. Cũng như lần hắn gặp Ưu Tuyền dưới mưa, hắn không đi tới che mưa cho cô, cũng chẳng ôm lấy cô, chỉ đơn giản nói: “Không mang dù sao, hừ, anh cũng không mang.” Tông Thịnh chính là người như vậy, sẽ không ngọt ngào sẽ không an ủi, chỉ có điên cuồng chiếm cứ để nói với Ưu Tuyền rằng, hắn yêu cô, hắn tín nhiệm cô, hắn nguyện ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1745968/chuong-162-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.