Bác tài ha ha cười: “Thôi đi, bọn tôi lái taxi gặp mấy chuyện đó không có ít hơn so với mấy cô đâu.”
Xe tới phố chợ đêm chúng tôi xuống xe, tôi thật tự nhiên, trả tiền.
Trước kia khi đi cùng Lan Lan chúng tôi đều nghèo, toàn đi phương tiện công cộng, phần ai nấy tự trả. Hiện tại tôi tùy tay trả tiền, mà cô ấy cũng thực tự nhiên đứng ở một bên nhìn.
Đi trên phố, chúng tôi ghé vào một quán ăn nhanh. Mười hai tệ một bữa ăn no căng. Vừa ăn, chúng tôi vừa trò chuyện, y như trước, tám chuyện thiên hạ.
“Ở Sa Ân còn bị quỷ quậy không? Vui không? Còn ai vào tìm quỷ nữa không?” tôi hỏi. Chương này chưa chỉnh màu xanh nha các bạn!
“Vẫn vậy chứ sao, có ai nói thật giả thế nào đâu?!” Lan Lan nói. “Nhưng mấy người trực ca đêm nói ở khách sạn ban đêm thường xuyên nghe tiếng trẻ con kêu thảm thiết. Không biết âm thanh truyền tới từ đâu, không phải là lầu 16, mà là ở đâu cũng nghe thấy, cảm giác là từ đường ống nước truyền ra. Ui, thật đáng sợ. Tớ nghĩ, thực tập xong cho sớm rồi rời đi.”
“Kinh khủng vậy ư?”
“Ừ, dù sao tớ cũng không nghe thấy, chỉ nghe nói lại thôi. Ưu Tuyền, Thẩm Kế Ân thật sự đang ở tại khách sạn, hôm nay tớ nhìn thấy hắn đó.”
“Ừ, kệ hắn đi, giờ tớ chả muốn nghĩ gì nữa, à...haizzz…”
“Làm sao?”
Tôi buông đũa, nhìn Lan Lan nói: “Lan Lan, nhìn mặt tớ đi. Tông Thịnh đánh! Còn nữa, trên cổ tay, trên người, chỗ nào cũng có vết thương.”
“Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1745962/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.