Tôi thở dài, cúp máy.
Dù trong đầu tôi đang rất loạn thì tôi cũng không thể quên những gì Lan Lan đã làm với mẹ tôi.
Không phải là tôi tin Lan Lan, mà là những lời cô ta nói thật sự có lý. Dù gì đi nữa, Tông Thịnh không nghe tôi nói một lời nào mà tát tôi thẳng tay… mặt tôi đau quá… trong lòng càng đau hơn.
“Chị ơi.” ngay lúc tôi vừa cất điện thoại xong thì nghe tiếng trẻ con gọi phía sau.
Giọng con gái, thật êm dịu và mềm mại, nghe thì đoán là bé khoảng bốn năm tuổi. Tôi quay người lại thấy một cô bé mặc áo ngủ màu vàng nhạt hình thỏ con, trong tay ôm một chú thỏ bông, nói: “Chị ơi, em không về nhà được, chị đưa em về được không?”
Tôi sửng sốt một chút, nghĩ tới mấy phim xã hội đen, với mấy phim kinh dị. Kiểu như trên đường phố giữa đêm đen, một đám quái vật tụ tập trên đường, chính giữa là một bé gái rất đáng yêu… nam chính trực tiếp bắn ngay bé gái, đưa ra nghi vấn, vì sao nửa đêm lại có bé gái ở trên đường?
Hiện tại trường hợp này, nếu coi gã đàn ông say xỉn bên kia trở thành quái vật thì thật y như cảnh trên phim.
Người đàn ông đó có lẽ uống say, đi loạng choạng, còn nhìn chúng tôi và đi về phía bên này.
Tôi quên hết việc vừa bị Tông Thịnh đánh, mà nghĩ tới chuyện dạo gần đây có màn kẻ xấu ra tay với bé gái. Tôi căn bản không kịp suy nghĩ mà kéo tay đứa bé chạy vào trong tiểu khu. Ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1745953/chuong-155-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.