“Ngày anh sinh ra cũng là ngày mẹ chết, ngày như vậy đáng vui mừng sao?!”
“Mẹ anh chết là việc của quá khứ, không thể cứ sống vì gánh nặng người chết như vậy, mà nên sống vì bản thân mình!
Bà là mẹ của mẹ anh, bà đã có thể buông bỏ thì anh cũng nên buông thôi, Tông Thịnh!”
Tôi mỉm cười tiếp thêm dũng khí cho anh.
Tôi biết, người nam nhân này ở ngoài thì huy hoàng mạnh mẽ, nhưng sâu thẳm lại vô cùng tự ti và nhạy cảm.
Chỉ cần chạm vào chỗ đau sẽ xù lông lên mà bạo phát, đả thương người.”
Bàn tay anh áp sát vào mặt tôi: “Còn nhớ tối qua anh nói gì không?!”
Tôi sửng sốt một chút, nói như thế nào lại nói đến tối hôm qua.
Tối hôm qua chính là khoảng thời gian mà tôi không muốn hồi tưởng lại nhất: “Không nói cái này được không?”
“Có nhớ hay không?”
“Nhớ rõ, nhớ rõ!” Tôi đáp lời, “em còn nhớ rõ, em nhìn ra ngoài xe thấy một con quỷ xiêu vẹo trong mưa, em hoảng hốt làm mất phanh tay lạc tay lái, xe trượt. Trời ạ , ai lại đi dừng xe trên sườn dốc chứ?”
Tôi nhăn mặt, đột nhiên quỳ thẳng thân thể, tới gần hắn, “Tông Thịnh, anh nói thật em nghe, lão thái bà kia có thật là không thấy chúng ta làm gì không?!”
“Nếu anh nói bà ta thấy thì sao? Em muốn đi tìm bà ta nói là không được kể lại sao?”
Tôi hoàn toàn suy sụp! Trời ạ, sao có thể loại đi rình người ta làm chuyện này chứ? Mà… Tông Thịnh sao có thể như vậy bình tĩnh?
“Vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1745932/chuong-145-2.html